Hoàng Trọng Nhân hạ kim bạc xuống, chạm vào phần xương gãy của Diệp Phi Phi, bảt đầu vận chuyển linh khí trong cơ thể, không ngừng truyền linh khí vào trong cơ thể Diệp Phi Phi.
Phương pháp nghịch chuyển này mặc dù sẽ gây tổn hại đến thân thể người dùng nhưng cũng xem như là một bài tập rèn luyện có lợi.
Tuy rằng sau mỗi lần truyền linh khí đều mệt mỏi nhưng sau khi bổ sung linh khí trở lại thì bản thể cũng có thể đạt được sự tiến bộ lớn.
Diệp Phi Phi cảm thấy tay của Hoàng Trọng Nhân rất nóng, giống như có một dòng điện không ngừng truyền vào
da thịt của cô ấy khiến cho cô ấy cảm thấy tê dại ngứa ngáy.
Trong khi đó, trên trán Hoàng Trọng Nhân đã lấm tấm mồ hôi, nhỏ xuống 2 bắp đùi trắng nõn của Diệp Phi Phi.
Trần Viên Viên ở bên cạnh quan sát, đây là lần đầu tiên chị ta thấy cách chữa bệnh như vậy.
Các mạch máu trên chân của Diệp Phi Phi phồng lên, làn da cũng run lên như thể đang có từng đợt sóng điện dâng trào.
"Ah..."
Diệp Phi Phi khế rên rỉ, không biết là do đau đớn hay tê dại.
Cuối cùng, Hoàng Trọng Nhân cũng buông tay.
Anh lấy kim bạc xuống rồi nói với Diệp Phi Phi: "Cô đứng lên đi lại thử xeml"
Diệp Phi Phi ngập ngừng đứng lên, cảm thấy chân trái có chút tê dại, nhưng cũng không còn căng chặt như trước.
Cô ấy loạng choạng một chút rồi lại tiến lên vài bước.
Trần Viên Viên kinh ngạc: "Cô Phi Phi, chân của cô hình như không còn khập khiễng nữa!"
Sao Diệp Phi Phi có thể không biết được.
Những bước chân của cô ấy đã linh hoạt, nhanh nhẹn hơn, không còn khập khiễng như trước nữa.
"Phương pháp trị liệu của anh thật thần kỳ!"
Hoàng Trọng Nhân lau mồ hôi nói: "Tôi chỉ dùng chính khí lực của mình để khơi thông kinh mạch của cô, sau đó chữa trị những tế bào bị hao tổn cùng những chỗ xương gãy”.
“Nhưng vết thương của cô không thể khỏi hẳn chỉ trong ngày một ngày hai, tôi còn phải kê đơn thuốc cho cô, phối hợp với ăn uống hợp lý. Tôi không thể đảm bảo chắc chắn chân của cô sẽ trở về nguyên vẹn như ban đầu, nhưng ít nhất khi cô đi bộ thì người khác cũng sẽ không nhìn thấy khác lạ".
Diệp Phi Phi bật khóc vì sung sướng.