Hoàng Trọng Nhân thận trọng bước vào, dè dặt đưa tờ hoá đơn cho Loan Lan.
“Tổng giám đốc Loan, cô ký tên đi”.
Nhìn dáng vẻ cười hì hì của Hoàng Trọng Nhân, Loan Lan cũng cười.
“Thằng nhóc này, cậu đứng gần thì tôi có thể ăn cậu được à?”
Hoàng Trọng Nhân cười đáp: “Đâu có, tại tôi đang luyện Đồng Tử công ấy mà, sư phụ bảo tôi ít lại gần phụ nữ!”
“Biến mẹ cậu đi, đừng coi tôi là đứa ngốc, còn Đồng Tử công nữa chứ, bà đây chuyên phá Đồng Tử công của cậu đây này!”
Nói xong, Loan Lan cong bàn tay thành móng vuốt chụp. vào phần dưới eo Hoàng Trọng Nhân, doạ cho anh sợ tới mức vội vã lùi lại một bước.
“Lại đây, không thì tôi không ký tên cho cậu đâu!”
Loan Lan vẫn để tay ở đó, đợi Hoàng Trọng Nhân đến gần.
Thấy thế, anh không khỏi nghĩ thâm, mẹ nó, ông đây không ra oai, cô tưởng ông đây là sợi bùn mềm à!
Khi anh đang định ăn miếng trả miếng, cô chụp tôi thì tôi chụp cô lại, thì ngoài cửa có người ho khan một tiếng.
Hoàng Trọng Nhân nhìn qua, một cô gái mặc trang phục công sở đang đứng ở cửa.
Đây là trợ lý của Loan Lan.
“Tổng giám đốc Loan, chủ tịch gọi đến tìm chị, do điện thoại của chị tắt máy, ông ấy nhờ em bảo chị gọi video cho. ông ấy, ông ấy có việc cần nói với chị!”
Mẹ nó, Loan Lan mắng thầm một câu trong lòng.
Cô ta muốn được yên tĩnh nên tắt máy ngồi trong phòng một lúc, thế mà lão già này lại gọi qua phòng của trợ lý.
“Ừ, tôi sẽ gọi ngay”.
Dù sao ông ta cũng là sếp, không thể đắc tội được.
Loan Lan cầm lấy tờ hoá đơn của Hoàng Trọng Nhân, múa bút ký tên: “Đi đi, lát nữa tôi tìm cậu bàn chuyện ký hợp. đồng!”
Lợi dụng lúc Hoàng Trọng Nhân đưa tay ra nhận hoá đơn, cô ta véo một phát vào cánh tay anh.
Lại bị phụ nữ quấy rối nữa rồi! Đẹp trai thật phiền phức. Hoàng Trọng Nhân cầm hoá đơn ra ngoài, đi đến phòng tài vụ và kế toán để kết toán, sau đó rời khỏi khách sạn Đế Hào.
Anh đếm lại số tiền trong tay, đã hơn hai mươi nghìn, chäc đã đủ mua một cái tủ lạnh rồi.
Thêm một cái lò vi sóng, có nó mỗi khi hâm đồ ăn hay rã đông cũng tiện hơn nhiều.
Anh vừa định đi đến trung tâm mua säm, bỗng nhiên có một chiếc BMW X7 dừng lại bên cạnh.
Một khuôn mặt tươi cười xinh đẹp lộ ra từ trong cửa sổ xe.
“Hoàng Trọng Nhân, trùng hợp quá, tôi đang rầu vì không có số điện thoại của cậu đây, lên xe nhanh lên”.
Người đến là Trân Viên Viên, nhìn dáng vẻ hớn hở của chị ta, không biết là có mưu đồ gì, đừng nói cũng giống Loan