Nghe thấy giọng nói dịu dàng của Đinh Mai, Hoàng Trọng Nhân giật mình nhảy dựng lên.
“Tôi qua ngay đây!”
Đi đến phòng ở phía Tây, vừa nhìn lên giường, Hoàng Trọng Nhân tức đến nỗi phì cười.
Đinh Mai dựng một cái bảng ở chính giữa giường để làm ranh giới.
Cô nằm bên phía cửa, chắc là để đề phòng khi anh có hành vi quấy rối, cô sẽ chạy ra ngoài tiện hơn.
Nhưng cho dù cô nghĩ thế nào, dẫu sao cô vẫn có lòng tốt sợ anh bị cảm lạnh.
Hoàng Trọng Nhân vừa mới cởi giày chui vào chăn, Đinh Mai đã la lên: “Không được cởi quần áo, mặc đi ngủ luôn!”
Dù sao hôm nay cũng có mưa, trời không oi bức, mặc. thì mặc, không thì ông đây lại như có mưu đồ gì với cô nữa mất!
Hoàng Trọng Nhân nghĩ thầm, rõ ràng cô không tin tôi mà vẫn tốt bụng sợ tôi bị lạnh rồi đổ bệnh.
Vì vậy nên mới chia làm hai chỗ để ngủ, tối nay ông đây. nhất định sẽ giữ phép lịch sự, không để cô coi thường tôi đâu!
Hoàng Trọng Nhân suy nghĩ một lúc, quay mặt vào tường rồi nhắm mắt lại ngủ.
Anh lăng tai nghe thấy Đinh Mai không tắt đèn, mặc quần áo nằm xuống.
Một lát sau, “lạch cạch”, đèn đã được tắt.
Có vẻ như người phụ nữ này còn phải đấu tranh tư tưởng xem có cần tắt đèn hay không.
Hoàng Trọng Nhân trắn trọc một lúc vẫn không thấy buồn ngủ, anh cứ năm đó không ngủ được, nghe thấy tiếng Đỉnh Mai trở mình, cô cũng không ngủ được.
Không biết nếu anh nhào qua, cô gái này sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ?
Có điều anh không thể làm vậy, tuy quen thói trăng hoa nhưng anh nhất định sẽ không làm mấy chuyện bỉ ổi đó.
Với lại nhỡ bị cô cào cho mấy phát thì biết làm sao?
Sau một lúc suy nghĩ lung tung, anh đã ngủ thiếp đi từ lúc nào chẳng hay.
Trong lúc mơ màng, anh cảm nhận được có ai đó đang sờ mặt mình, mở mắt ra nhìn, đậu xanh rau má, là Đinh Mai,
cô đã lấy tấm bảng ranh giới ra.
“Trọng Nhân, tôi thích anh!” Dứt lời, Định Mai thò lại gần hôn anh. Mẹ kiếp, thì ra cô mới là thú dữ!
Hoàng Trọng Nhân vừa định đáp lại, năm lấy tay Đinh Mai thì bỗng nhiên bị vả vào miệng.
“Này, dậy ăn cơm đi, năm tay tôi làm gì thế hả!” Mẹ nó, hoá ra là giấc mộng Nam Kha!
Sau khi dậy rửa mặt, gỡ miếng băng gạc trên cánh tay.
Anh vô cùng kinh ngạc, hiệu quả của thuốc bôi dưỡng nhan này quá rõ rệt!
Vết sẹo cũ này của anh cũng được bốn, năm năm rồi, không ngờ mới bôi thuốc một đêm nó đã mờ hơn rất nhiều, gần như không thể nhìn ra đó là một vết sẹo!
Xem ra loại thuốc bôi dưỡng nhan này là danh bất hư truyền thật!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!