Định Mai sợ tới mức vội vàng đè miếng nhựa lại. Hoàng Trọng Nhân cầm búa. “Cộp cộp cộp cộp!”
Chẳng mấy chốc đã cố định miếng nhữa đó, búa được gõ rất chuẩn.
Lúc này hai người mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hoàng Trọng Nhân quay đầu mở đèn điện lên.
Chợt nghe Đinh Mai hét “a" đầy chói tai, khiến mang tai Hoàng Trọng Nhân đau nhức, dB còn cao hơn tiếng sấm bên ngoài.
Hoàng Trọng Nhân hoảng sợ: “Cô la gì thế, ai giãm trống đuôi cô hả?”
Định Mai che mắt, lớn tiếng nói: "Hoàng Trọng Nhân, cái tên khốn nhà anh đúng là đồ lưu manh!"
Hoàng Trọng Nhân cúi đầu xuống nhìn, lúc này mới nhớ tối nay anh ngủ khỏa thân.
Lúc nãy vội quá nên quên mất, để trần truồng chạy ra ngoài!
Hoàng Trọng Nhân cũng thấy ngượng, nói: “Xin lỗi nhé, đây là chuyện ngoài ý muốn, tôi quên thôi”.
Anh lấy cái váy ngản trên đầu giường Đinh Mai quấn lại. “Thế này được chưa!”
Định Mai nhìn lại, vừa tức vừa buồn cười.
Mảng: “Tên khốn này, đừng làm rách váy tôi đấy!” “Tôi đâu có mập vậy”.
Hoàng Trọng Nhân vẫn không quên trêu chọc.
Định Mai hết chỗ nói, chịu đựng sự xấu hổ, vội vàng tìm quần áo mặc vào.
Hai người kiểm tra lại, cửa sổ không có vấn đề gì. Nhưng chăn giường gì cũng bị mưa làm ướt hết cả.
Lúc này, bên ngoài vẫn là tiếng sét vang dội, tiếng sấm vang lên, Đinh Mai lại hoảng hốt hét lớn.
Hoàng Trọng Nhân đỡ cô ta: “Nếu cô sợ thì cứ vào phòng tôi ngủ đi?”
“Tôi không thèm đâu!”
Đỉnh Mai nhìn lướt qua cơ thể Hoàng Trọng Nhân đang trong tình trạng được một cái váy ngắn che chắn.
“Giường cô đã ướt hết rồi, sao còn ngủ được nữa, nếu cô không tin tôi, thì cô đến phòng tôi ngủ, tôi chấp nhận ngủ phòng này một đêm!”
“Ướt vậy rồi thì ngủ thế quái nào được?”
“Tôi là tên ngốc thích ngủ lạnh, có cơ thể cường tráng này đỡ cho rồi!"
Hoàng Trọng Nhân nói xong bèn chống nạnh hai tay.
Định Mai thấy tạo hình buồn cười đó thì lại không nhịn được phì cười.
“Anh mặc lại quần áo của mình trước đi, từ có ở đây ỷ mình mạnh nữa!”
Hoàng Trọng Nhân về phòng mặc quần ái, cởi váy trả lại Định Mai.
“Eo của hai chúng ta cũng không chênh nhau lắm nhỉ? Tôi là bảy lăm đấy, của cô bao nhiêu?”
Định Mai hung hăng “phi” một tiếng, nhận váy lại lập tức ném vào thau.
Không giặt ba ngày năm bữa cô sẽ không mặc lại nó nữa. Định Mai người ta vòng eo chỉ có năm mấy, nếu không nhờ độ co giãn của váy thì nói không chừng đã bị Hoàng
Trọng Nhân làm rách rồi.
Hoàng Trọng Nhân ép Đinh Mai sang phòng mình, rồi tự quay về phòng phía đông.
Dọn dẹp giường và chăn ẩm ướt, chỉ còn mỗi tấm trải rứng rắn, sau đó anh nằm lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!