Thế thì ai là người phát ra âm thanh đó?
Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, không gian tối tăm um tùm, mặt trời chiều đã xuống núi, xung quanh cũng trở nên u ám.
Hơn nữa lúc này từ phía đông nam còn có mấy đám mây đen kéo tới, có lẽ là trời sắp mưa rồi.
Núi Đại Hoàn là như một đám quái thú đứng sừng sững ở đó, Hoàng Trọng Nhân cảm thấy khe nói này bí ẩn không nói nên lời.
Không nghĩ ngợi nhiều, anh vác giỏ trúc lên, xuyên qua phiền rừng, trở về theo đúng đường núi lúc nãy đã lên.
Lúc về đến thôn, trời đã xuất hiện những tia chớp, mây đen u ám che kín cả bầu trời, hơn nữa còn rất thấp, như thể. sắp đè xuống đỉnh đầu.
Xem ra mưa không nhỏ.
Nếu cứ liên tục mưa thế này, ngày mai mọi người không thể ra biển bắt hải sản được nữa.
Nhưng hôm nay sau khi anh đi về, mọi người lại thu hoạch không ít, hỏi thăm một chút, chắc cũng đâu đó mấy trăm cân.
Đến cửa nhà, đã thấy Đinh Mai đang ở cửa nhìn ra.
Thấy Hoàng Trọng Nhân trở về, thầm oán: “Sao anh về trễ thế hả? Cứ sợ anh bị mưa chặn đường trên núi rồi”.
Hoàng Trọng Nhân cười hì hì: “Có gì đâu, thể lực của tôi tốt, có mắc mưa cũng không chết được!”
Hai người đi vào trong sân, Đinh Mai hỏi: “Anh tìm được bảo bối gì thế?”
“Người đẹp, hơn nữa còn không mặc quần á... Ai da, cô nhéo tôi làm gì?”
“Ai bảo anh nói linh ta linh tinh”. “Được rồi, sau này tôi sẽ không nói thật với cô nữa”.
Hoàng Trọng Nhân thả giỏ xuống, lấy ra một củ nhân sâm già từ bên trong.
Định Mai vô cùng kinh ngạc: “Nhân sâm to thế, bán cho. hiệu thuốc chắc sẽ được nhiều tiền lắm nhỉ?”
Hoàng Trọng Nhân xua tay: “Bán đi thì sao mà thể hiện được giá trị thật sự của nó, ở lại trong tay tôi mới có thể phát huy hết tác dụng!”
Nói xong, bèn cắt hết rễ quanh củ sâm, Đinh Mai thấy mà đau lòng.
Nhưng cũng chịu thôi, đó là đồ Hoàng Trọng Nhân người †a tìm được, cô cũng chẳng có quyền quyết định.
Hoàng Trọng Nhân lại trồng một nửa cỏ dưỡng nhan trong sân, sợ bị mưa làm úng nên cố tình dùng sào trúc dựng lên một cái lều nhỏ cho nó.
Định Mai nhìn không biết Hoàng Trọng Nhân đang làm gì, nhưng thấy anh cứ úp mở nên cũng không hỏi.
Chỉ hỏi: “Anh có ăn cơm không?”
“Ăn"
Ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt trong bếp, nhìn lại thì chỉ thấy có một cái lò vi sóng, nồi điện, cả nồi đất, nồi cơm điện
và rất nhiều đồ làm bếp khác.
“Ai da, thảo nào lại không có mùi lửa cháy, thì ra là cô mang hết đồ của mình ral”
“Đúng đó, tôi không quen cái chảo lớn nhà anh nên tốt nhất là dùng đồ của tôi cho tiện”.
Hoàng Trọng Nhân nhìn nồi đất, hỏi: “Mấy thứ này có thể. cho tôi mượn dùng được không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!