Nhìn Hoàng Trọng Nhân đi xa, Đinh Mai cười mắng: “Anh chàng này, trông có vẻ ngông nghênh, mà rất có chí tiến thủ, thôn Hồ Sơn thiếu người như vậy dẫn dắt”.
Xem ra nếu có người như này dẫn đầu, dần dần thôn làng nghèo đói cũng có thể thoát nghèo, đến lúc đó mình cũng ăn nói được với gia đình.
Mình đường đường là một cô gái thành phố, đến nơi hẻo lánh nghèo đói này là muốn chứng minh năng lực của mình, vậy thì phải nhờ anh chàng Hoàng Trọng Nhân này giúp mình hoàn thành tâm nguyện.
Hoàng Trọng Nhân vác một cái giỏ trúc, đi vào sơn cốc theo hướng mà Điền Miêu nói.
Khúc quanh co sau núi gọi là Sá Tử Câu, một thung lũng hoang lớn vô biên vô tận, bên trong không chỉ có vô số các loại thực vật, mà thường xuyên có thú hoang xuất hiện, ban ngày còn đỡ, đến ban đêm thường không có ai dám đến đây một mình.
Anh tìm hồi lâu ở chỗ mà Điền Miêu nói, chỉ tìm thấy mấy ngọn cỏ dưỡng nhãn.
Tìm nữa cũng không có.
Loại cỏ này vô cùng hiếm có, nếu có thể tìm được một chút thì màng về trồng.
Hoàng Trọng Nhân dùng con dao trong tay đào máy gốc. cỏ dưỡng nhan này lên, sau đó tìm kiếm khắp chỗ trong sơn cốc, đi càng lúc càng xa.
Đi qua một cánh rừng nhỏ, phía trước có tiếng nước chảy róc rách.
Rồi lại đi qua mấy cây du già, là một con suối nhỏ.
Hoàng Trọng Nhân xắn quần lên đến đùi, định lội qua suối.
Đến trước con suối đó, đôi mắt Hoàng Trọng Nhân bỗng sáng lên, thứ trăng trắng kia là cái gì?
Nhìn kỹ lại, là một cô gái ngồi tắm bên bờ suối.
Tấm thân trẳng nõn, làn da trằng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Cô gái này ngồi trên một tảng đá trong suối, quay lưng lại với Hoàng Trọng Nhân, hai chân vung vẩy trong nước, vô số bọt nước bản lên.
Cả tấm lưng mịn màng, cứ vậy mà phơi trần dưới ánh nắng không hề kiêng sợ.
Cô gái này cúi người xuống, ngâm mái tóc mượt dài vào. trong nước gội đầu.
Nhìn cô ta rướn người ra, cổ họng Hoàng Trọng Nhân cũng phải khô rát, cảnh tượng này thực sự rất khó gặp!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!