Hoàng Trọng Nhân vội vàng hỏi Điền Miêu: “Chị dâu, chị hái loại cỏ này ở đâu?”
Điền Miêu vẽ đường trên bàn, nói cho Hoàng Trọng Nhân biết tuyến đường mình đi vào núi hái rau bèo.
Hoàng Trọng Nhân ghi nhớ kỹ, định ngày mai lên núi xem Sao.
Lúc này Định Mai đang đợi ở bên ngoài, lo lắng gõ cửa hỏi: “Tiểu Nhân, thế nào rồi? Chữa được chưa?”
Nhị Thiết Tử mở cửa đi ra ngoài: “Chữa khỏi rồi, chữa khỏi rồi!"
Làm Đinh Mai sợ lùi lại, thấy anh ta đã mặc quần, mới yên tâm.
Nhị Thiết Tử vừa thấy bên ngoài cửa có một đám người, mau chóng ra ngoài chào hỏi mọi người, nói Hoàng Trọng Nhân đã chữa khỏi thải độc cho mình.
Những người này đều bàn tán xôn xao. “Tiểu Nhân còn biết chữa bệnh à? Học từ lúc nào thế?”
Tôi nghe nói cậu ta từng làm binh lính mấy năm, quân đội là nơi đào tạo nhân tài à, chắc chản là học trong quân đội”.
“Trong thôn chúng ta không có bác sĩ, tôi thấy sau này Tiểu Nhân chính là bác sĩ của chúng ta!”
“Nói bậy, hành y thì phải có bằng, nếu không, hành nghề y mà không có bằng là phạm pháp đó!”
Hoàng Trọng Nhân đi ra và mặc kệ bọn họ suy đoán lung tung, giơ cái ba lô trong tay nói: “Những ai cần kết toán thì đến nhà tôi!”
Nhị Thiết Tử giơ tay: “Có tôi có tôi!”
Mọi người hồ hởi hào hùng theo Hoàng Trọng Nhân đi về nhà anh.
Nhị Thiết Tử và Hoàng Trọng Lâu kết toán riêng, số cua xanh, hàu và cả hải sâm của hai người cùng kiếm được chia đôi, và Hoàng Trọng Lâu cũng không kiếm tiền của Nhị Thiết Tử.
Nhị Thiết Tử được hơn hai ngàn chín trăm đồng, Hoàng Trọng Nhân cũng không tính chỉ li với anh ta, trực tiếp đưa anh ta ba ngàn.
Thực ra ở trong hang cốc dưới vách đá trăm trượng, Hoàng Trọng Lâu bắt được nhiều hải sản hơn, chia đôi với Nhị Thiết Tử cũng đã là chiếu cố anh rồi, bây giờ lại đưa anh ta thêm tiền, Nhị Thiết Tử vô cùng cảm kích.
Ngoại trừ vợ mình không nỡ mang ra cho Hoàng Trọng Lâu, thì anh ta đều có thể lấy mọi thứ ra chia đôi với anh.
Mặc dù không kiếm tiền của Nhị Thiết Tử, lần này Hoàng. Trọng Nhân đã kiếm được hơn mười ngàn.
Trước đây chưa từng nghĩ kiếm tiền, không ngờ vừa kiếm được, cảm thấy đúng là rất dễ dàng!
Chia tiền xong xuôi, Đinh Mai hỏi Hoàng Trọng Nhân: “Hôm nay kiếm được bao nhiêu?”
“Không nhiều, hơn mười ngàn”.
“Cái gì? Có phải anh gian lận không? Anh chia cho thôn dân mười ngàn đồng, mà vẫn kiếm được hơn mười ngàn? Ăn lãi năm mươi phần trăm hả?”
Hoàng Trọng Nhân nhìn Đinh Mai, cảm thấy hình như mình không thể quá thật thà với cô, dù sao cô gái này cũng không phải người phụ nữ của mình.
Bây giờ cô ấy thấy mình có thể dẫn dắt thôn dân làm giàu, cho nên mới một lòng chân thành giúp mình, nếu thấy mình kiếm lợi lớn hơn, chưa biết chừng sẽ mặc cả với mình.
Ban đầu còn nghĩ giao tiền cho cô ấy giữ, nhưng bây giờ xem ra chắc mình tự giữ thì ổn hơn, không sợ cô ấy tiêu tiền, chỉ sợ cô ấy hai lòng.