Quả nhiên, cậu em của Nhị Thiết Tử cũng hồi phục bình thường.
Hoàng Trọng Nhân cũng thở nhẹ nhõm.
Nhị Thiết Tử nhìn Hoàng Trọng Nhân, liền hiểu ra, hối hận nói: “Sau này không thân mật với vợ trên núi nữa, nguy hiểm quái”
Điền Miêu xấu hổ đi đến vỗ anh ta hai cái "Tên khốn nhà anh, nói linh tinh gì thế, không thấy có người ở đây ài
“Tiểu Nhân là anh em của anh, sợ cái gì, nhưng vợ anh vừa trắng vừa nõn nài”
Hoàng Trọng Nhân trừng mắt nhìn Nhị Thiết Tử phát cẩu lương, rồi nhìn Điền Miêu, quả nhiên là trảng đến kỳ lạ, làn da
cứ như véo một cái là có thể chảy nước vậy.
Ngay cả cô gái thành phố như Đinh Mai cũng không nõn nà bằng cô ta.
Hoàng Trọng Nhân cũng bí bách: “Tôi nói chị dâu này, chị dưỡng da thế nào vậy? Uống nước đậu à, hay bị khí nóng hun? Sao mà trắng như vậy?”
“Khốn khiếp, tôi trắng hay đen có liên quan gì đến cậu!”
Điền Miêu bị hai người đàn ông nói năng không kiêng ky này nói đến xấu hổ, quay người đi cầm giỏ trúc ở góc phòng: “Tôi đi cho heo ăn đây”.
Nói xong, nhặt mấy cọng cỏ trong giỏ ném sang một bên.
Hoàng Trọng Nhân vừa nhìn liền kinh ngạc, đưa tay cầm.
“Chị dâu, chị hái được loại cỏ dưỡng nhan này ở đâu?”
“Cỏ dưỡng nhan cái gì?”
Điền Miêu ngẩn người, quay đầu nhìn đống cỏ dài hơn một tấc trong tay, là cỏ mình đặt ở một bên vừa nãy.
Liền cười nói: “Cậu gọi cái này là cỏ dưỡng nhan à? Tôi chỉ biết cỏ này hơi chua, nhưng tôi thích vị chua, rảnh rỗi cho vào miệng nhai, chắc không có độc chứ?”
Hoàng Trọng Nhân nghe cô ta nói như vậy, cũng phải ngắm kỹ Điền Miêu một lúc, cô gái hai mươi mấy tuổi lại có làn da như em bé.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!