Loan Lan tóm chặt bả vai của Hoàng Trọng Nhân, khuôn mặt gần Hoàng Trọng Nhân trong gang tấc.
“Người anh em, hôm nay... hay là chúng ta không bàn chuyện làm ăn nữa... tâm sự đi, được không?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều nín thở. 'Trông có vẻ bình tĩnh, nhưng đều đang đấu tranh tâm lý.
“Tôi muốn vượt qua vùng cát này, tìm kiếm bản thân mình, bên cạnh chỉ có một con lạc đã theo tôi, làn gió thổi qua, tầng mây bay qua, đột nhiên xuất hiện con sông tình yêu..."
Bỗng nhiên điện thoại của Hoàng Trọng Nhân đổ chuông, là lạc đà sa mạc. Tiếng ca du dương thê lương, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Hoàng Trọng Nhân vội vàng đẩy Loan Lan ra rồi đứng lên, nhận điện.
Định Mai ở phía bên kia điện thoại cất giọng lo lắng: “Tiểu Nhân, anh mau về đi, Nhị Thiết Tử bị ong vò vẽ đốt, đau đến muốn chết mà còn không cho ai xem”.
Hoàng Trọng Nhân vừa nghe liền sốt ruột, thôn Hồ Sơn nghèo đói hẻo hánh, ngay cả phòng khám cũng không có.
Nếu đưa đến thành phố, không có xe, không có ngựa, nhờ người cõng đi cũng mất nửa ngày mới ra khỏi được đường núi, ra đến đường cái có thể bắt được xe không thì còn chưa nói trước được.
Nếu là đốt lên mặt, hoặc là đốt cả một mảng lớn, thì sẽ xuất hiện các hiện tượng sốc phản vệ như bị sưng tấy, thanh quản bị phù, đau bụng tiêu chảy, hít thở khó khăn, huyết áp. giảm, thần trí không tỉnh táo, cuối cùng chết vì hít thở tuần hoàn khó khăn, suy kiệt.
Hoàng Trọng Nhân vội vàng hỏi trọng không?”
Bị đốt ở đâu? Nghiêm Định Mai do dự, không nói gì.
Điền Miêu ở bên cạnh giật lấy điện thoại: “Tiểu Nhân, Định Mai nói cậu biết y thuật, cậu mau chóng về đi, xem xem phải làm thế nào, Nhị Thiết Tử bị đốt ở chỗ đi tiểu, bây giờ. sưng như quả dưa lưới, không cho ai động vào!”
Vãi, người kỳ quặc ät có chuyện kỳ quặc, Nhị Thiết Tử đi trêu chọc ong vò vẽ nên bị đốt sao?
Nhưng bây giờ không phải lúc nói đùa, Hoàng Trọng Nhân vội vàng nói iền Miêu, chị đừng lo lắng, nghe tôi nói. Nếu chị nhìn thấy đuôi ong thì mau rút ra, sau đó dùng xà phòng rửa, giã tỏi hoặc là gừng ra lấy nước, đắp vào chỗ bị đốt, sau đó đợi tôi về!”
Tắt máy, Hoàng Trọng Nhân quay đầu nhìn Loan Lan năm ngồi trên sofa, bày ra tư thế quyến rũ.
“Tổng giám đốc Loan, cậu em của người anh em tôi bị ong vò vẽ đốt, tôi phải về ngay, nếu không chị dâu tôi sẽ mất hết hạnh phúc!”
Nói xong anh liền quay người chạy ra ngoài. Loan Lan tức giận: “Tên nhóc nhà anh vội cái gì hải”
Cảm xúc ấp ủ từ nãy mất công toi, Loan Lan tức đến văng cả giày cao gót đi, ngồi trên sofa đá chân.
Mình dùng sắc đẹp chinh phục được vô số đàn ông, lúc mình đang thả thính, có ai mà không chảy nước dãi, bó tay chịu trói, nói gì cũng nghe theo, chỉ duy có tên nhóc nhà quê này, nghe cuộc điện thoại liền bỏ chạy, cũng chẳng thèm nhìn mình lấy một cái, tức chết đi được!
Hoàng Trọng Nhân biết bị ong vò vẽ đốt rất nguy hiểm, không thể chậm trễ, nếu không, sợ là cái mạng của Nhị Thiết
Tử cũng không giữ được.
Anh chạy ra ngoài vẫy một chiếc taxi, phóng thẳng đến bên biển ngoại ô.
Lên tàu máy, khởi động, chạy thẳng đến Lão Long Khẩu.
Cũng may sóng yên biển lặng, chưa đến ba tiếng anh đã về thôn Hồ Sơn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!