Hoàng Trọng Nhân nhìn thấy hai người Thủy Liên và Hồ Đại Bưu đều trần như nhộng, lăn lộn trên đất, đột nhiên anh hét lớn: “Dương Đại Hổ đến rồi!"
Hồ Đại Bưu sợ đến mức không cần mặc quần, đứng dậy chạy mất.
Thủy Liên ngã nhào vào trong hố cây.
Hoàng Trọng Nhân đã xoay người đi vào rừng cây vắng vẻ.
Hồ Đại Bưu với cái mông trần chạy hơn một trăm mét mới dám quay đầu lại nhìn.
Nhìn thấy trong rừng cây không có ai xuất hiện, lúc này nhìn đông nhìn tây quay về.
Cũng không thể không mặc gì về nhà được, ngộ nhỡ con hổ cái chưa ngủ thì sao, nhìn liền biết xảy ra chuyện gì, đến lúc đó có khi còn xử chỗ đó của mình ấy chứ.
Quay lại thì thấy Thủy Liên vẫn còn đang ngồi xổm trong hố cây: “Hồ Đại Bưu, vừa rồi là ai vậy, hù chết tôi rồi!”
“Tôi cũng không nghe ra, mẹ nó quá thất đức!”
Kéo Thủy Liên từ trong hố ra ngoài, sờ vào mông toàn thấy bùn.
Đưa lên mũi ngửi một cái: “Con mẹ nó, nước tiểu của ai vậy, khai quái”
Hai người này bị quấy rối cũng không còn tâm tư tiếp tục nữa, bọn họ mặc quần, buồn bã ai về nhà người nấy.
Hoàng Trọng Nhân về nhà, nhìn thấy phòng bên Đinh Mai đã tắt đèn, mình cũng về phòng đi ngủ.
Sáng hôm sau, Đinh Mai gõ cửa, gọi Hoàng Trọng Nhân qua ăn cơm, sau đó đi cân hải sản.
Hoàng Trọng Nhân dậy, Đinh Mai cũng đã nấu cơm xong.
Bưng ra đồ ăn thừa đã được hâm nóng, lại phát hiện đồ ăn đã hỏng.
Trời nóng như vậy, đồ thừa qua một đêm đã không thể ăn được.
Đổ hết một bát thịt, Đinh Mai nhìn mà đau lòng.
Nếu như không phải xích mích với người nhà, nhất định cô sẽ quay về lấy tiền mua một chiếc tủ lạnh để dùng.
Hoàng Trọng Nhân thì chín bỏ làm mười, rang cơm với trứng, hai người mỗi người một bát, sau đó chạy ra bờ biển.
Dân làng đã chờ ở đây từ lâu rồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!