Trong thôn này người có mối quan hệ thân thiết với Hoàng Trọng Nhân nhất là Nhị Thiết Tử, hai người bọn họ cùng tuổi, Nhị Thiết Tử lớn hơn anh hai tháng, hồi nhỏ đi học đều cùng nhau chạy đường núi.
Chỉ là về sau Hoàng Trọng Nhân ra ngoài làm lính, Nhị Thiết Tử học thợ mộc, hai người mới ít qua lại.
Nhị Thiết Tử cưới một cô vợ xinh đẹp, để ở nhà không yên tâm, ra ngoài làm việc mà lòng không yên nổi.
Hôm qua gọi điện cho Điền Miêu, vừa nghe nói Hoàng Trọng Nhân có thể giúp mọi người phát tài, lập tức quay về trong đêm.
Hoàng Trọng Nhân bị Nhị Thiết Tử kéo ra ngoài, nhìn thấy dân làng người cầm giỏ, người cầm chậu, ai ai cũng chạy ra phía bờ biển.
Hoàng Trọng Nhân biết những người này hôm qua nhìn thấy đám phụ nữ nhận được tiền, nên lần này mới tin tưởng mình.
Chỉ cần tăng nguồn hàng hóa, vậy thì con đường phát tài của mình càng lớn.
Điều này dễ dàng hơn so với việc một mình vác hải sản lấy tiền, anh rất muốn cảm ơn Định Mai đã giúp mình nghĩ ra cách vận chuyển bằng thuyền này.
Cùng Nhị Thiết Tử đến bên bờ biển, Hoàng Trọng Nhân chỉ vào bè g lhhị Thiết Tử, anh muốn kiếm thêm nhiều tiền hay cùng kiếm với đám dân làng kia”.
“Nói nhảm, đương nhiên tôi muốn kiếm thêm nhiều tiền rồi”.
“Vậy anh cùng tôi chèo bè gỗ, tôi dẫn anh vòng qua đỉnh núi đi ra biển”.
Hoàng Trọng Nhân nói xong, đẩy thuyền máy xuống nước, lại cùng Nhị Thiết Tử đẩy cả bè gỗ, hai người dọc theo núi lớn đi về phía đông.
Dân làng trong bờ biển nhìn ra xa thấy bọn họ biến mất, cũng không biết làm gì.
Có thuyền bè, cũng không cần mất công vượt qua vách đá Bách Trượng.
Thuyền đi hơn nửa tiếng đã vòng qua đỉnh núi kia, đến vùng biển bên kia của vách đá Bách Trượng.
Hoàng Trọng Nhân chỉ vào vùng biển dài mấy ngàn mét: “Đây chính là vùng nguyên thủy, ngoại trừ tôi ra thì chưa ai đi qua đây, có thể lấy được bao nhiêu thì phải dựa vào anh!”
Nhị Thiết Tử đáp lại, ném bè gỗ rồi nhảy vào trong nước, khom người sờ xung quanh.
Hoàng Trọng Nhân kéo anh ta lại: “Anh buộc bè gỗ lại rồi đi mò, đừng mò loạn, đến bờ biển đi, tìm ở chỗ nước cạn”.
*Ồ, được". Nhị Thiết Tử vội vàng đẩy bè gỗ lên bờ cát.
Vừa hay nhặt được một con cua xanh lớn đang bò ngang, anh ta vui vẻ giơ lên: “Lão Thiết nhìn xem, tôi nhặt được rồi!”
Suýt chút nữa bị càng cua xanh lớn kẹp lỗ mũi.
Hoàng Trọng Nhân không nhịn được cười, này đúng là không trong nghề không biết tình hình nghề đó, người này làm mộc rất khéo tay, nhưng đi biển lại là người ngoài nghề. Hoàng Trọng Nhân cũng xuống, đẩy thuyền máy lên bờ cát, sau đó cùng Nhị Thiết Tử tìm kiếm bên bờ biển.
Cùng một bãi biển nhưng hải sản ở đây nhiều hơn rất nhiều so với bãi biển bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!