Lúc này Trịnh Tiểu Sảng ở sau lưng gọi: “Cát Đại Chủy, anh có làm nữa không, không làm cũng phải trả tiền, cơ thể bà đây không thể để anh nhìn không!”
Cát Đại Chủy vội vàng nói: “Làm! Đương nhiên làm rồi, cô chờ một chút”.
Anh ta quay đầu chìa tay về phía Hoàng Trọng Nhân: “Cậu nói số tiền này cậu trả, vừa hay trong túi tôi không có tiền!”
Hoàng Trọng Nhân bực bội: “Nếu tôi chưa đến, anh viết giấy nợ cho người ta nhé?”
“Đúng rồi, trước kia Vương mông trần viết giấy nợ cho cô †a rồi, đầu xuân ngủ cùng cô ta, đến vụ thu hoạch mới thanh toán, mất thêm năm tệ tiền lãi”.
Vương mông trần nghèo vậy rồi còn tìm phụ nữ?
'Tam quan Hoàng Trọng Nhân rơi đầy đất, nhặt cũng không nhặt được.
Móc ra từ trong túi một trăm tệ, nói: “Trả lại tôi bảy mươi”.
Tiền của Hoàng Trọng Nhân đưa cho Đinh Mai giữ, Đinh Mai không dám nhận, năm trăm đồng vẫn còn trong túi.
Cát Đại Chủy läc đầu: “Đã nói rồi trong túi tôi không có tiền, hay là bảy mươi đồng kia xem như tôi mượn cậu đi”.
Cát Đại Chủy nói xong liền muốn qua đó giật tiền.
Hoàng Trọng Nhân vội vàng né tránh, đi đến bên cạnh Trịnh Tiểu Sảng, hỏi: “Cô có thể trả lại một trăm lẻ không?”
Trịnh Tiểu Sảng chìa tay nhận lấy một trăm tệ, sau đó cười quyến rũ: “Trả lại cái gì chứ, tiền đến tay tôi rồi sao trả được, hai người cùng đến đi”.
Lần này Hoàng Trọng Nhân hoàn toàn tức giận, chưa từng nhìn thấy ai vô liêm sỉ như vậy, ngay cả mông cũng không cần nữa.
Cát Đại Chủy không vui: “Dù là hai người cô cũng không thể đòi một trăm được, trả lại tôi bốn mươi!”
Hoàng Trọng Nhân quay đầu nhìn Trịnh Tiểu Sảng, mặc dù trông rất phụ nữ, cũng khá quyến rũ, nhưng mình nhìn lại có cảm giác chán ghét.
Thật sự không muốn đụng vào loại đàn bà này, huống chỉ vẫn cần tiền!
Nhưng Hoàng Trọng Nhân bị người như vậy cầm đi năm mươi đồng thì cảm thấy khá tức giận, không quan tâm bao tiền, bị người ta đùa giỡn đến ấm ức.
Không thể để cô ta hưởng lợi được, anh chìa tay nắm lấy tiền, xé một nửa đưa cho cô ta.
“Ông đây không thể lỗ nhiều như vậy, tôi cầm một nửa đến ngân hàng cũng có thể đổi được năm mươi tệ!”
Cát Đại Chủy kêu lên: “Vậy vẫn nhiều, đã nói là ba mươi rồi, trả thêm cho tôi hai mươi tệ nữa!”
Hoàng Trọng Nhân không muốn nhìn hai người bọn họ trả giá, anh xoay người rời đi, gọi Cát Đại Chủy: “Anh nhớ xong chuyện thì qua giúp tôi, nếu không tôi sẽ nói chuyện của anh cho chị dâu Kim Liên biết!”
Về đến nhà, chỉ thấy trong sân bày đầy chậu lớn thùng nhỏ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!