Người nghèo nhất là Vương mông trần, nghe nói một nhà mấy miệng ăn, chỉ có một chiếc quần không bị thủng.
Ai ra ngoài thì người ấy mặc nó, ai không ra thì ngồi xổm ở trong nhà.
Nói mông trần là có chút cường điệu, nhưng chắc chắn là kiểu không có quần áo hẳn hoi để mặc.
Cát Đại Chủy cũng muốn giúp mọi người làm giàu, nhưng. nhà nào cũng chỉ có chút đất bị nhiễm phèn, không ra được bao nhiêu hoa màu.
Nuôi trồng thì lại không đáng tin cậy, có câu nói: “Nhà nào. bạc triệu đếm không hết tóc”.
Ý là nuôi gia súc nói chết thì chết, chết rồi không đáng giá nữa.
Vốn dĩ đều nghèo, không có tiền vốn, ngộ nhỡ lỗ một cái quần cũng không cần mặc nữa, vì vậy mới nghèo mãi như thế, chí ít vẫn còn có cái ăn.
Cát Đại Chủy vừa nghe Hoàng Trọng Nhân nhắc đến chữ “Tiền, hai mắt đều sáng lên.
Anh ta nói: “Tôi cũng biết tiền là thứ đồ tốt, Dương Đại Hổ
không phải ỷ mình có tiền nên mới làm điều xăng bậy, tùy tiện bắt nạt người khác sao? Chờ ông đây có tiền rồi, nhất định sẽ ngủ với vợ hắn!”
Câu nói đầu tiên đã bại lộ, Hoàng Trọng Nhân hỏi: “Thật sự là Dương Đại Hổ tặng anh cái sừng?”
Cát Đại Chủy mặt đầy oan ức.
“Haiz, đừng nhắc nữa, tôi biết thì có thể làm gì, đánh cũng không đánh lại được, tố cáo với người ta thì không có chứng cứ, hơn nữa bây giờ cướp người cũng không phạm pháp, đây. thuộc về vấn đề đạo đức, chị dâu cậu không chịu cùng tôi đi kiện, tôi cũng không kiện nổi! Chỉ có thể nén giận, đúng lúc nhìn thấy Trịnh Tiểu Sảng, lập tức coi cô ta là vợ Dương Đại Hổ để ngủ cùng! Kết quả còn chưa bắt đầu đã bị cậu phá đám!”
Hoàng Trọng Nhân không khỏi bật cười: “Được rồi, những chuyện vặt vãnh này cũng đừng bận tâm, trước tiên anh giúp. tôi một chuyện, chờ tôi tìm ra con đường mang tiền về cho anh, anh có tiền rồi, chúng ta đổi vợ khác!"
Cát Đại Chủy chứa đầy nước mắt: “Nhưng tôi không nỡ bỏ. chị dâu cậu, tôi nói rồi, trừ phi cô ấy không cần tôi nữa, tôi sẽ không vứt bỏ cô ấy”.
Nhìn dáng vẻ bất lực của anh ta, Hoàng Trọng Nhân không nhịn được bật cười.
“Được, chờ anh có tiền rồi, ném tiền vào mặt vào mông chị dâu mông to cũng được, đương nhiên chị ta cũng sẽ không rời khỏi anh!”
Cát Đại Chủy nhìn về phía Hoàng Trọng Nhân: “Rốt cuộc cậu bảo tôi giúp cậu làm gì? Tôi không đi đánh nhau đâu!”
“Mẹ nó, đánh nhau tìm người như anh thì tôi thành thằng ngu à!”
Hoàng Trọng Nhân nói với Cát Đại Chủy mình cần đưa hải sản vào trong thành phố, muốn làm một cái bè gỗ.
Đừng nhìn Cát Đại Chủy nhát gan, nhưng anh ta làm mộc rất giỏi, hơn nữa cũng có chút kinh nghiệm làm thuyền.
Anh ta lắc đầu nói: “Nếu cậu muốn làm bè gõ, ở trong hồ hay sông thì được, mặt biển bằng phẳng cũng được, nhưng nếu muốn đi Lão Long Khẩu, e răng không ổn!
Chỗ đó vòng xoáy quá nhiều, hơn nữa bên bờ là đỉnh núi, sơn cốc tránh gió, thường có gió lạ.
"Tôi nghe người lớn tuổi nói, vốn dĩ chúng ta cũng muốn dùng thuyền đi đánh cá, nhưng cuối cùng đều bị chìm thuyền ở Lão Long Khẩu, nghe nói đáy biển có quái vật, tôi khuyên cậu nên bỏ ý nghĩ này sớm đi!”