Hoàng Trọng Nhân nhìn ở phía xa Cát Đại Chủy nằm thở. hồng hộc không dậy nổi, cảm giác có chút kỳ quái.
Người này bình thường khá đàng hoàng, đâu dễ tức giận như vậy?
Hôm nay xem như bị mình phá chuyện tốt, nhưng cũng. đâu đến nỗi phải liều mạng như vậy?
Anh quay đầu hỏi Trịnh Tiểu Sảng: “Anh Đại Chủy sao lại giận dữ như vậy, giống như tôi cướp vợ anh ta vậy!”
Trịnh Tiểu Sảng che miệng cười: “Cậu không cướp vợ anh ta, nhưng có người cướp vợ anh ta rồi, nếu không đâu có giận dữ như vậy, còn muốn kéo tôi vào lán dưa hấu, trước đó cho. anh ta mười lá gan cũng không dám, hôm nay là vì tức vợ anh †a dấy".
Nghe cô ta nói vậy, trong đầu Hoàng Trọng Nhân không khỏi nghĩ đến cô vợ Phan Kim Liên của Cát Đại Chủy.
Người phụ nữ này tướng mạo trung bình, còn không bằng Trịnh Tiểu Sảng.
Hơn nữa dáng người cũng không đẹp, eo khá nhỏ, chân cũng nhỏ, nhưng mông lại béo đến nực cười, vì vậy mọi người đặt cho biệt danh là 'Phan mông tơr.
Cô ta đi về phía trước, có không ít người muốn ở phía sau ngằm nhìn cặp mông siêu to của cô ta, nếu cảm thêm một cái đuôi nhỏ thì không khác gì con lợn nái già.
Chưa từng nghe người phụ nữ này không đứng đắn, anh Đại Chủy đối xử với cô ta không tệ, sao lại có bản lĩnh cắm sừng anh Đại Chủy?
Hoàng Trọng Nhân hỏi Trịnh Tiểu Sảng: “Ai không có mắt thế, khẩu vị nặng như vậy?”
Trịnh Tiểu Sảng vừa đi giày vừa nói: “Đại Chủy không chịu nói, nhưng tôi đoán khả năng là tên khốn Dương Đại Hổ. Bởi vì tôi nghe Dương Đại Hổ nói ở mông của Phan mông to toàn là mụn cơm, nếu không phải ông ta, sao ông ta biết được!”
Hoàng Trọng Nhân lại tách một quả dưa hấu, đưa một miếng cho Trịnh Tiểu Sảng, ngồi ăn bên lán dưa hấu.
Một lát sau Cát Đại Chủy ôm bụng quay về, cũng không đánh Hoàng Trọng Nhân nữa, mà nhặt miếng dưa hấu lên gặm hai miếng.
Anh ta măng: “Mẹ nó, nếu là mười năm trước ông đây sẽ không chút khó khăn đuổi mày một vòng quanh núi Đại Hoàn đấy, bây giờ thể trạng không được như xưa nữa rồi!”
Hoàng Trọng Nhân nói: “Khả năng là thận yếu”. Cát Đại Chủy ném một miếng dưa hấu qua, Hoàng Trọng
Nhân giật mình tránh né, dưa hấu vừa vặn úp lên ngực lớn của Trịnh Tiểu Sảng, nước chảy đầm đìa.
Hoàng Trọng Nhân nói: “Anh Đại Chủy, anh đừng giận quá, anh nói cho tôi biết, tôi hỏi anh một câu, đàn ông quan trọng nhất là gì?”
“Đương nhiên là đàn bài”
“Có chút tiền đồ được không?”
Hoàng Trọng Nhân kéo Cát Đại Chủy, đi sang bên cạnh mấy bước.
Thấp giọng nói: “Thứ đàn ông quan trọng nhất đương nhiên là có sự nghiệp, có tiền.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!