Hoàng Trọng Nhân nghe xong liền nổi giận, bình thường bàn tán chỉ trỏ sau lưng, anh làm bộ không nghe thấy, hôm nay mình muốn giúp bọn họ phát tài, vậy mà lại không tin.
Vì vậy Hoàng Trọng Nhân đi về phía trước: “Được rồi, các vị đồng hương, mấy người tự nói đi, nếu tin Hoàng Trọng Nhân tôi thì theo tôi đi biển, không tin tôi cũng không ép”.
Anh ngửa đầu nhìn trời, bấm ngón tay tính toán, lại nói: “Hôm nay mười hai giờ ba mươi nước xuống, mấy người ai muốn đi thì đi, không đi thì thôi. Nhưng tôi dám bảo đảm, giá của tôi giống như giá sỉ trong thành phố, hơn nữa sẽ không cân điêu, đảm bảo đủ cân đủ loại mới thu!”
Nói xong, người làng liên do dự.
Những người này phần lớn đều đã từng đi biển, hơn nửa là mang về cải thiện bữa ăn nhà mình.
Chỉ có số ít qua thành phố bán.
Mà số ít này có hơn nửa chịu thiệt ở thành phố, không dám đi nữa.
Con buôn cá dùng mánh khóe để lừa đảo, thậm chí còn ăn cắp cướp giật, nên không mang về được bao nhiêu tiền.
Vì vậy một thời gian dài bọn họ nhất quyết không đi nữa. Lúc này, Hoàng Trọng Nhân nói mình mang đi bán, mọi người chỉ cần nhặt đồ, còn trả giá sỉ, đỡ phải đi vào thành phố, chuyện này tính toán rất thỏa đáng!
“Vậy Trọng Nhân này, có phải cậu trả tiền mặt, thanh toán luôn không?”
Hoàng Trọng Nhân läc đầu: “Không trả được, vì tôi cũng vừa mới bắt đầu, chưa có vốn. Mấy người phải chờ tôi bán xong quay về, cân lại rồi tính tiền cho mấy người!"
'Vương đầu trọc lập tức bật cười: “Ha ha, thằng nhóc cậu không có tiền mua rượu nên muốn mọi người giúp? Đến lúc đó cậu không trả tiền cho chúng tôi, ai có thể giết cậu đây? Công sức một ngày của chúng tôi cứ thế mất trằng!”
Hoàng Trọng Nhân giận đến bốc khói.
Nếu không phải coi ông ta là trưởng bối nhìn mình trưởng thành thì anh cũng muốn kéo ông ta qua đánh một trận rồi.
Hoàng Trọng Nhân nhìn về phía Đinh Mai: “Chị Mai, cô nhìn xem, không phải tôi không giúp cô, là bọn họ không chịu giúp cô, không tin chúng ta!”
Đinh Mai đứng ra: “Mọi người xin hãy lắng nghe, tôi thay. mặt Hoàng Trọng Nhân đảm bảo. Nếu anh ta cầm thành quả lao động một ngày của mọi người đi mà không trả tiền, vậy số tiền này để tôi trả!"
Những người dân làng chuẩn bị rời đi liền dừng lại.
“Cô Đinh à, cô nghĩ kỹ đi, thăng nhãi này ngoài uống rượu giỏi ra thì không thấy nó có bản lĩnh gì cả...”
Một người phụ nữ thấp giọng nói: “Có lẽ chỉ có bản lĩnh tán gái, mấy người không thấy nó mê hoặc cô Đinh rồi sao, vừa rồi còn nói châm cứu, tôi thấy cái kim kia 80% là thịt”
Mấy người phụ nữ cười trộm.
Có mấy người đàn ông há mồm ngáp: “Được rồi, các người ai muốn đi thì đi, sắp trưa rồi, về nhà ngủ trưa thôi, buổi chiều lại tụ tập đánh bài!"
Đinh Mai gọi cũng không được, còn lại hơn hai mươi người phụ nữ, đàn ông chỉ còn lại năm sáu người cao tuổi, tương đối biết điều phúc hậu.
Đinh Mai gật đầu: “Được, chỉ có mấy người này thôi, chờ kiếm được tiền rồi, những người đó đương nhiên sẽ quay lại”.
Hoàng Trọng Nhân nói: “Hôm nay mấy người chọn tin tưởng tôi, họ Hoàng này cũng sẽ không để mọi người thua thiệt. Tôi lấy mọi người giá cao nhất, nếu ngày mai bọn họ nhìn thấy tiền về, tôi nhất định sẽ không cho bọn họ giá này đâu”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!