Đỉnh Mai nói: “Hai người không ai được đi cả, tôi gọi điện thoại cho người trên trấn, để cảnh sát tới đây điều trai”
Dương Lạt Tử vừa nghe vừa măng: “Cô đừng có mà nghĩ mình quan trọng lắm, đồn công an là do nhà cô mở chắc, chuyện gì cũng phải có bằng chứng mới nói được!”
Hoàng Trọng Nhân thấy cái vẻ ngông nghênh của tên kia thì nổi giận, đi tới đấm cho một cái.
Măng: “Thích bằng chứng chứ gì? Tôi đánh anh cũng chả có băng chứng”.
Dương Lạt Tử sắp ba mươi rồi, sao mà cắn răng chịu nhục thế được, lập tức nổi điên.
“Má mày, thằng nghèo, mày dám đánh bố mày hả?” Giơ tay đấm một cái vào thẳng ngực Hoàng Trọng Nhân.
Lúc này, Hoàng Trọng Nhân dùng tới thần võ quyết, tất cả mọi quyền cước của các môn phái trên đời đều nằm trong lòng anh, trong mắt anh thì động tác của Dương Lạt Tử là quá chậm.
Hoàng Trọng Nhân nhanh chóng đấm cho Dương Lạt Tử và Thiếp Thụ Bì mỗi người một trận.
Khiến hai người ôm đầu quỳ rạp xuống đất không đứng dậy nổi.
Hoàng Trọng Nhân vừa đá hai người họ vừa mắng: “Dám giương oai trước mặt trưởng thôn này, phải dạy cho một bài học!”
Đinh Mai vội vàng giữ chặt Hoàng Trọng Nhân, nói với Dương Lạt Tử: “Lần này tạm tha cho hai người, còn dám bắt nạt con gái người ta nữa thì sẽ không tha! Lớn tồng ngồng rồi, sao không đi làm kiếm tiền, lại muốn lừa gạt tống tiền phụ nữ, có thấy mất mặt không!”
Dương Lạt Tử và Thiếp Thụ Bì đứng lên bỏ chạy, Hoàng Trọng Nhân mắng: “Đồ vô liêm sỉ, xách dưa của hai người đi đi”
Dương Lạt Tử nói: “Không cần, thật ra cũng không phải là dưa nhà chúng tôi, đó là dưa chúng tôi hái ở nhà Vương đầu trọc!”
Hai tên kia chạy, cô gái kia cũng vội vàng cảm ơn.
Đinh Mai dặn cô ta, con gái một thân một mình đi đường xa nhất định phải cẩn thận, ở nơi vắng vẻ thế này, cả cái bóng người cũng không có, nhỡ xảy ra chuyện gì thì chẳng có bãng chứng gì.
Cô gái kia luôn miệng cảm ơn, vội vàng chạy đi.
Hoàng Trọng Nhân nói: “Chị này, tôi chưa gặp chị bao giờ, chị đến nhà nào thôn Thạch La?”
Cô gái kia nói: “Đến nhà ông Bạch, là nhà của cháu gái tôi”.
Nhìn cô gái kia bế đứa bé đi, Hoàng Trọng Nhân cứ thấy. có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói được là điều gì.
Thôn Thạch La cũng là một thôn nằm gần con suối, một cô gái từ thành phố lên trên núi, sáng sớm đã tới thôn Hồ Sơn, cô ta xuất phát vào giờ nào thế, chẳng lẽ cô ta đi lên núi vào ban đêm?
Nói thế thì lá gan của cô gái này cũng lớn.
Quay lại nhìn Đinh Mai, cảm thấy cô gái này xử lý chuyện cô gái kia trộm dưa cũng đâu ra đó, rõ ràng, nói chuyện cũng hợp tình hợp lý, trông có vẻ là người có năng lực làm việc.
Cùng cô vào trong phòng họp thôn ủy, nhìn một mặt tường đã sập, nhìn lại trần nhà lộ thiên, nơi này thật sự không phải chỗ cho một cô gái ở lại.
Phòng phía tây có một cái bàn, trên bàn là một cái microphone, dùng nó để thông báo một câu, cả sáu cái loa lớn trong thôn đều sẽ vang vọng.
Định Mai ấn nút mở micro, thổi vài cái, lại không nghe tiếng.
Bèn nói mấy chữ vào: “Alo... alo...”
Loa trong sân chẳng có chút âm thanh nào.
Cả thôn gắn tổng cộng sáu cái loa, đầu thôn cuối thôn, đông thôn, tây thôn đều có.
Đỉnh Mai nghiên cứu nửa ngày vẫn không thấy vang tiếng, chẳng hiểu tại sao.
Hoàng Trọng Nhân đi tới nói: “Để tôi xem!” Đinh Mai né ra, nói: "Để tôi ra sân xeml”
Hoàng Trọng Nhân nói vào micro nửa ngày.
Ngoài sân không có âm thanh gì, nhưng loa đầu thôn cuối thôn thì hình như có chút động tĩnh.
Nhưng cách khá xa, người dân ở gần phòng họp thôn ủy. chắc chẳn sẽ không nghe rõ, tốt nhất là bật cả loa trong sân.
Lúc này, Đinh Mai bên ngoài nói.
“Trọng Nhân, tắt âm thanh đi, anh lấy băng dính trên bàn ra đây giúp tôi với!”
Hoàng Trọng Nhân xuyên qua cửa sổ thấy Đinh Mai đang leo lên cột điện gắn loa.
Đang kiểm tra đường dây nối loa.
Cô gái này mạnh mẽ thật, nói lên là lên.
Hoàng Trọng Nhân tìm thấy băng dính cách điện, cầm đi ra hỏi: “Cô được không đó, không thì cô xuống đi để tôi lên
cho?”
“Không cần, ném cho tôi đi, để tôi chụp lại dán luôn trên này là được”.
“Được”.
Hoàng Trọng Nhân đứng bên dưới cột, ngửa đầu nhìn lên, lòng giật thót.
Bên dưới váy Đinh Mai có gì là đập vào mắt anh hết, cặp. đùi trắng noãn đều tăm tắp, nhìn cái thấy hết.
Hoàng Trọng Nhân ném băng dính lên, Đinh Mai nhanh tay chụp lấy.
Dùng một chân dẫm trên thanh thép, một chân khác vòng qua giữ cột.
Buông rảnh hai tay, đang định nối lại đường dây dẫn rồi lại quấn băng dính vào.
Hoàng Trọng Nhân bên dưới lại ngửa đầu nhìn, phong cảnh này đúng là hiếm khi thấy được.
Hôm nay xem như mắt có phúc...
Hoàng Trọng Nhân bỗng nhiên thấy thanh thép mà Đinh Mai dùng để trụ lắc lư bèn hét to: “Thôn trưởng cẩn thận!”
Lúc này, Đinh Mai cũng cảm nhận được, nhưng đã không còn kịp ôm cột lại nữa.
Chân không còn chỗ đứng, cô ngã nhào xuống dưới. Khiến Đinh Mai sợ hãi hét lên. Hoàng Trọng Nhân nhanh tay nhanh mắt giơ tay đỡ.
Chỉ trong nháy mắt, Đinh Mai la hét đầy sợ hãi đã rơi vào lòng Hoàng Trọng Nhân.
Cô ngơ ngác vài giây mới tỉnh táo lại.
“Làm tôi sợ muốn chết, Trọng Nhân anh giỏi thật đó, lại đỡ được tôi, tôi cứ tưởng mình sẽ ngã chết mất!”
Hoàng Trọng Nhân cũng hối hận nói: “Còn không bằng để cho tôi lên, sau này làm mấy việc nguy hiểm thì cô đừng lên
nữa”.
“Nếu lúc nãy anh leo lên thì khi anh rơi xuống tôi sẽ không thể đỡ được đâu!”
Đỉnh Mai cười nói, sau đó xuống khỏi ngực Hoàng Trọng Nhân.
Nhưng hai chân vừa chạm đất thì đã ôm eo la lên.
“Ai da... Đau quái”
Hai chân lại mềm nhũn, chuẩn bị ngã sấp xuống. Khiến Hoàng Trọng Nhân sợ hãi vội vàng đỡ lấy. “Sao thế?”
“Hình như là trật eo rồi, đau lắm!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!