Hoàng Trọng Nhân cười khổ: “Bà chị ơi, lưng tôi có rộng có chắc thì cũng gánh được bao nhiêu đâu? Bọn họ đánh bắt nhặt nhạnh bán không được bao nhiêu tiền, nhưng không hề nhẹ nhé”.
Định Mai nghe xong thấy cũng có lý.
Nếu chỉ dùng sức người để vác đi, thì e là không ai muốn làm, mướn xe bò thì đắt đỏ quá, cũng không đáng.
Hơn nữa xe bò cũng không bảo đảm sẽ thuận lợi rời núi được.
Lương thực bán đi hằng năm cũng là do xe bên ngoài lên núi chở đi.
Vả lại xe bò cũng chậm, nếu đi mất hết một ngày, thì hải sản cũng chết sạch, lại càng không đáng tiền.
Nhưng vất vả lắm Đinh Mai mới tìm ra được một hướng đi, cô không cam tâm từ bỏ như vậy, chuẩn bị ngày mau gọi mấy thôn dân lại, theo Hoàng Trọng Nhân ra bờ biển xem thử.
Lúc này Hoàng Trọng Nhân cũng không có việc gì để làm, nếu có thể hợp tác cùng với Đinh Mai, kéo cái thôn này lên thì cũng là một việc công đức.
Hai người vừa trò chuyện vừa dọn bàn.
Phần thịt còn lại để bên ngoài thì chäc chản sẽ hỏng mất, nên dùng túi nhựa đựng, bỏ vào thùng múc nước giếng, thả xuống dưới miệng giếng, để trên mặt nước, bên dưới lạnh lẽo. nên có thể giữ được thêm vài ngày.
Hoàng Trọng Nhân làm xong hết lại nói: “Chờ tôi kiếm được tiền rồi sẽ đi mua một cái tủ lạnh. Làm nhiều một chút cũng không sợ, quan trọng là phải ăn ngon uống ngon, tủ lạnh có thể dự trữ được lương thực!”
Đinh Mai nghe xong bèn cười, không nói thêm gì.
Nhưng trong lòng lại biết, trong thôn này mà muốn mua tủ lạnh thì cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Nào là vấn đề đường sá, những thứ to lớn muốn mang vào sẽ tốn rất nhiều sức!
Buổi tối, Hoàng Trọng Nhân nằm ngủ thẳng giấc lại ngáy to, nhưng Đinh Mai lại mất ngủ.
Một đêm nghĩ cách xem phải làm sao để giúp thôn dân kiếm được tiền, bởi vì cô không chỉ có tấm lòng lương thiện, muốn cho đồng hương sống những ngày tốt nhất, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến hạnh phúc của chính cô.
Cô cùng vì lý do đó nên mới đánh cược với gia đình.
Chỉ cần trong vòng một năm, thôn này có thể bỏ đi cái mác thôn nghèo, thì cô sẽ có được sự tự do!
Sáng sớm hôm sau, mặt trời còn chưa ló dạng thì Đinh Mai đã mặc xong quần áo, đến trước cửa nhà Hoàng Trọng Nhân.
“Rầm rầm rầm”.
“Này, muốn phát tài thì đừng có lười biếng nữa, dậy đi!”
“Mát'
Hoàng Trọng Nhân mắng một câu, biết tình cô nàng này hay lo lắng linh tinh thế này rồi thì tối hôm qua không nên nói cho cô nghe nhiều như thế, cuối cùng lại thành bản thân không được ngủ nướng.
Dậy rồi còn phải luyện tập thần tiên quyết nữa, bị Đinh Mai hối thúc thế này, cũng không còn thời gian luyện công, bèn dậy ăn sáng.
Đỉnh Mai sợ trễ quá sẽ khó tụ tập được người trong thôn.
Nên vừa cơm nước xong đã dẫn Hoàng Trọng Nhân đến phòng họp thôn ủy.
Muốn dùng loa lớn để tập trung người trong thôn lại, mở cuộc họp, nghiên cứu chuyện làm giàu.
Còn chưa tới cửa phòng họp thôn ủy.
Thì đã có mấy người ầm ï đi tới.
Hai người đàn ông dẫn một cô gái bồng con đi tới.
Cô gái đó khoảng hai mươi, có chút nhan sắc, ăn mặc không tệ, giống người trong thành phố, vừa đi vừa khóc.
Hai người mỗi người xách hai quả dưa hấu tới ném xuống đất.
Nói với Đinh Mai: “Thôn trưởng Đinh, cô gái này trộm dưa, cô làm chủ cho người dân chúng tôi đi!”
Cô gái đó khóc nói: “Tôi không có trộm, tôi ôm con đến thôn Thạch La thăm người thân, đi ngang qua một vườn dưa, con tôi mắc tiểu nên cũng chỉ để con tè gần chỗ mấy quả dưa thôi”.
“Đúng lúc hai người này đi tới, là bọn họ ức hiếp tôi, sờ mó tôi cả buổi trời lại không chịu cho tôi đi, tôi nói tôi muốn báo cảnh sát, bọn họ lại lật lọng nói tôi trộm dưa”.
“Tôi nói tôi không báo nữa, chỉ xin họ thả tôi đi, hai tên
này lại bắt tôi phải ngủ với họ, nếu không sẽ nói là tôi trộm dưa!”
Cô gái vừa khóc vừa nói, hai người đàn ông kia cũng tranh cãi, người này làm chứng cho người kia.
“Chính cô ta đã trộm dưa của nhà anh Dương Lạt Tử, còn không chịu thừa nhận, tôi tận mắt thấy cô ta ôm dưa đi, bị Dương Lạt Tử tóm được nên cần ngược lại một cái, nói người ta trêu ghẹo cô ta”.
Hoàng Trọng Nhân biết hai thôn dân này, đều là mấy tên vô lại trong thôn, lớn tên Dương Lạt Tử, là cháu nhà Dương Đại Hổ.
'Tên béo núc ních kia tên Thiếp Thụ Bì, sống một mình, suốt ngày xin ăn xin uống.
Biết hai tên này lại kiếm chuyện, chắc chắn là thấy con gái người ta có chút nhan säc nên muốn đùa giỡn, đùa xong còn muốn lừa gạt tống tiền người ta.
Hoàng Trọng Nhân không hé răng, muốn nghĩ xem Đỉnh Mai giải quyết thế nào.
Đỉnh Mai lẳng lặng nhìn ba người họ, sau đó hỏi Dương Lạt Tử: “Dưa đó đều là do cô gái này hái hả?”
“Lại chả thế, giá trị ít nhất một trăm đồng đấy!” Dương Lạt Tử đá bốn trái dưa trên đất, mặt đầy tức giận.
Đỉnh Mai nhìn cô gái kia nói: “Thế mà được à, chỗ chúng ta vốn đã khó khăn, sao còn đi trộm dưa của chúng ta nữa?”
Cô gái kia vừa nghe thế, cán bộ thôn cũng nói cho người trong thôn mình thì nước mắt lại rơi xuống, căn bản không nói nên lời.
Định Mai nói với Dương Lạt Tử: “Nói đi cũng phải nói lại, nếu người ta không xách dưa đi thì cũng không được tính là trộm dưa được”.
Dương Lạt Tử vội vàng nói: “Cầm rồi, cô ta đã mang đi hơn một trăm mét, bị tôi đuổi bắt, không tin cô cứ hỏi Thiếp Thụ Bì xeml”
Thiếp Thụ Bì vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, đi hẳn trăm mét, đuổi theo cũng mệt hết sức”.
Định Mai gật đầu: “Thế thì mang dưa về đi, tôi sẽ xử lý cô gái này, lát nữa lại bảo cô ấy qua đền bù tổn thất cho anh!”
Dương Lạt Tử có cảm giác như mình thắng một vụ kiện, nở nụ cười đắc ý với cô gái bồng con kia rồi xoay người đi xách dưa hấu lên.
Thiếp Thụ Bì muốn đi tới hỗ trợ thì Đinh Mai lại nói: “Thiếp Thụ Bì ở lại làm chứng đi”.
Dương Lạt Tử tự ôm hai trái dưa hấu, sau đó còn định xách thêm hai trái kia nhưng căn bản không thể xách được.
Quay lại nói: “Thiếp Thụ Bì, lát nữa cậu về xách theo hai trái kia cho tôi nhé! Đúng rồi, để lại cho thôn trưởng Đinh một trái ăn đi, cậu xách một trái là được rồi”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!