Hoàng Trọng Nhân đưa qua: “Cô Mai, đây là quà cho cô, tôi cũng không biết cô dùng hãng nào nên mua bừa vậy. Người đẹp như cô chạy đôn chạy đáo vì người trong thôn thế này, đừng để phơi nảng hư hết da”.
Đỉnh Mai vội vàng đẩy về.
Nhưng mua về rồi cũng không thể trả được, cô không cần thì Hoàng Trọng Nhân sẽ ném đi, nên đành nhận.
Khi Hoàng Trọng Nhân lấy ra thêm hai cái nội y ra thì Định Mai như bị sét đánh trúng.
rừng to hai mắt: “Anh... Cái này cũng là...”
“Đúng, cũng mua cho cô đấy, tôi thấy lần trước cô làm mất thứ này dưới nước rồi, sau đó đi múc nước hay làm việc cô cũng không còn mặc nữa”.
“Sao anh biết tôi không mặc?” Mặt Đinh Mai đỏ rần.
“Hầy, có gì đâu mà ngượng, tôi không có nhìn lén gì cô, công khai nhìn cũng thấy được, quần áo của cô mỏng quá mà!.
Khiến Đinh Mai sợ tới mức vội vàng quay về phòng, đứng trước gương soi cả buổi trời mới phát hiện chỉ cần mình ưỡn ngực thì đúng là có thể thấy bên trong không mặc nội y.
Vì mát mẻ nên khi không đi ra ngoài cô sẽ mặc một cái áo thun rộng thùng thình, không ngờ thế mà cũng bị Hoàng Trọng Nhân nhìn thấy.
Tuy Đinh Mai rất ngượng, nhưng trong lòng cũng phải công nhận tên này tâm lý ra phết.
Vội vàng lấy một cái áo lót ra mặc vào rồi cô ta mới ra ngoài.
Thấy Hoàng Trọng Nhân đang rửa thịt nấu cơm, Đỉnh Mai vội vàng chạy tới: “Để tôi làm cho”.
“Cô nhóm lửa cho tôi là được”. “Không cần, tôi mang nồi điện tới, lúc tôi đến có mua”.
Hoàng Trọng Nhân lắc đầu: “Thứ đó đi hấp bánh bao thì được, nấu ăn thì không ngon bằng chảo to”.
Đỉnh Mai cũng buộc phải thừa nhận, cô làm đồ ăn mấy lần, nhưng lần nào cũng thua Hoàng Trọng Nhân người ta.
Nếu đã là món ăn gia đình như bình thường thì ai làm cũng chẳng sao cả, nhưng hôm nay lại cải thiện bữa ăn, vừa có bò vừa có heo, chắc là cô không giải quyết được!
Giúp Hoàng Trọng Nhân một tay, cô vẫn ngồi trước bếp. để nhóm lửa.
Hoàng Trọng Nhân cúi đầu nhìn, thấy cô đã mặc nội y vào thì lại tự trách mình lắm miệng.
Nếu không nói là mình thấy, thì có khi cô vẫn chưa mặc, đến lúc đó mỗi lần cô ngồm xổm xuống để nhóm lửa cho anh nấu cơm thì lại được dịp xem đồi xem núi!
Mùi thịt bò kho tàu và sườn chiên thơm ngào ngạt lượn lờ, khiến nước miếng Đinh Mai chảy ròng ròng.
Tới đây lâu như vậy rồi, cô vẫn chưa được ăn một miếng thịt nào cả.
Lần này lại được ăn cái bụng căng tròn.
Chống tay xuống, ăn xong rồi cũng không muốn đi rửa bát.
Một cân rượu xuống bụng, Hoàng Trọng Nhân cũng cơm no rượu say rồi, lại lấy tiền trong túi ra.
“Tôi còn năm trăm, cho cô một trăm, sáng nay cô đã giúp tôi bắt xe”.
“Tôi chỉ lấy của anh năm mươi thôi, vả lại ăn của anh uống của anh, sao dám lấy chút tiền đó được”.
Nghe Đinh Mai nói thế, Hoàng Trọng Nhân dứt khoát buông tay, đưa hết năm trăm cho cô: “Thế này đi, con người tôi không giỏi về tiên bạc cho lắm, cô cầm giúp tôi, tôi cần thì lấy cho tôi dùng!”
Đỉnh Mai sợ hãi như thể đang cầm củ khoai nóng bỏng tay, vội vàng ném lại cho anh.
“Không thể được, tôi đâu phải là cái gì của anh..."
Mấy chữ “người phụ nữ của anh” không được nói ra, nhưng ai cũng hiểu được ẩn ý của nó.
Hoàng Trọng Nhân cười nói: “Được rồi, cô không chịu trách nhiệm giúp tôi thì thôi, cũng chẳng có bao nhiêu tiền, nếu sau này tôi kiếm được nhiều hơn thì cô cứ giữ giúp tôi!”
Đỉnh Mai trợn trừng mắt nhìn tay Hoàng Trọng Nhân: “Số tiền này đều do anh kiếm trong một ngày hả?”
“Đúng Định Mai chợt rơi vào trầm lặng.
Cô tới nơi này để giúp thôn Hồ Sơn thoát khỏi cảnh nghèo khó.
Nhưng bất hạnh là không có cách để làm giàu.
Biết đường núi khó đi làm thôn khó phát triển, nhưng mở một con đường từ núi ra đến đường quốc lộ thì một cái thôn nhỏ lại không đủ khả năng.
Lúc này, thấy Hoàng Trọng Nhân một ngày kiếm được. nhiều tiền như vậy thì đều có chút ghen tị.
Nếu mỗi thôn dân đều có thể kiếm được một ngàn, tám trăm trong một ngày như vậy, thì có lẽ thôn Hồ Sơn chẳng những thoát được cảnh nghèo khó, mà vài năm tới còn có thể biến thành thôn giàu nhất tỉnh!
Nếu trong vòng một năm cô có thể giúp thôn thoát khỏi cảnh nghèo khó, thì cô đã chiến thắng rồi!
Những thôn dân khác cũng từng ra biển đánh bắt hải sản, nhưng chưa thấy ai kiếm được nhiều tiền như vậy!
Đỉnh Mai nhìn về phía Hoàng Trọng Nhân: “Trọng Nhân, tôi muốn nhờ anh một chuyện, không biết có được không?”
“Nói đi, bà con xa không bằng láng giềng gần, gần nhà lại không bằng đối diện, giữa chúng ta thì cần gì nói đến chuyện nhờ vả làm gì!”
Đinh Mai nở nụ cười: "Thế thì tốt rồi, tôi muốn hỏi anh một chút, tại sao anh có thể ra biển kiếm được nhiều tiền như vậy, mà mọi người thì không!”
Hoàng Trọng Nhân cũng cười: “Thật ra đó cũng không phải là bí mật gì, đi xuống vực Bách Trượng ở phía nam ấy, nơi đó có một vùng biển chưa có ai tìm tới”.
“Không phải nói quá đâu, trong thôn này ngoài tôi ra, hình như không ai có thể tới đó, hơn nữa cũng không ai muốn mạo hiểm như vậy”.
“Nhớ lúc trước tôi có nói ông chú ba trong thôn muốn xuống vực Bách Trượng xem coi có thứ gì tốt hay không, cuối cùng đi được một nửa lại trực tiếp té xuống, xác cũng không tìm được, sau đó tôi lại xuống, chôn xương cốt của ông ấy”.
Định Mai nghe xong lại nhụt chí, nhưng sau đó ánh mắt lại sáng ngời.
“Trọng Nhân, tôi có một cách anh có thể phát tài, cũng có thể giúp mọi người phát tài, anh làm không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!