Hoàng Trọng Nhân “hừ” một tiếng: “Tròng mắt anh phiếm vàng, lỗ tai biến thành màu đen, nhân trung nhợt nhạt, đó đều là biểu hiện của người thận hư, phải chữa trị sớm, ăn uống kiêng cữ điều độ thì mới có thể giữ được cái mạng, cứ ở đây giương nanh múa vuốt thì cái tình trạng này ấy hả, một ngụm đàm của ông đây thôi cũng đủ để cái mạng anh rồi!”
Hoạn Nhất Phương tức giận nói: “Thằng ranh kia mày nói bậy bạ cái gì thế?”
Anh ta căn bản không hiểu được lời Hoàng Trọng Nhân nói.
Thật ra những lời anh nói đều là kiến thức của một bậc thầy trung y.
Một khi đã có Thần Y quyết, thì bác sĩ trong bệnh viện cũng không thể với tới được bóng lưng của anh.
Liếc mắt nhìn qua một cái, người đó có bệnh gì, đều hiện rõ trên mặt.
ròng trắng của mắt phiếm vàng, đó là dấu hiệu của người tiêu hao quá nhiều khí huyết, sắc dục thương thận, rượu chè quá độ.
ròng trắng sẽ pha lẫn màu vàng và tơ máu, đó là bệnh trạng của thận hư. Nhân trung nằm ở dưới mũi, trên môi.
Đốc mạch là biển dương mạch, nhâm mạch là biển âm mạch, nhân mạch và đốc mạch như một vòng tuần hoàn, nơi hai mạch nhâm đốc giao nhau chính là nhân trung.
Bởi vì đó chính là nơi âm dương giao nhau, nên gọi là nhân trung.
Nhân trung có khe rãnh rõ ràng, đó là tướng mạo của người khí thận dư thừa, ngược lại thì chính là thiếu.
Hoàng Trọng Nhân chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra tên này là kẻ căm đầu vào rượu chè gái gú, hơn nữa khí thận cũng không còn bao nhiêu, ät hẳn không chữa trị kịp thời sẽ dẫn đến tình trạng nguy kịch.
Nhưng Hoạn Nhất Phương lại không nghĩ thế, anh ta cho rằng việc sống phóng túng chính là bản lãnh của người đàn ông.
Ngày nào cũng đến quán đèn mờ, cho rằng bản thân mình khỏe, hơn nữa còn thường xuyên dùng những loại thuốc. kích thích để giữ phong độ, căn bản không nghĩ tới tác hại vì nghĩ mình còn trẻ, cơ thể khỏe mạnh.
Bây giờ nghe lời Hoàng Trọng Nhân nói mới nổi giận.
Thấy Hoàng Trọng Nhân ăn mặc cũ kỹ, không xem anh ra gì, định giơ tay nắm cổ áo anh.
Hoàng Trọng Nhân nhổ một ngụm nước bọt vào trán anh. †a, tên kia giật mình, vội vàng trốn ra phía sau, chân lại trượt một cái, mông đập mạnh xuống đất.
Người bên cạnh trông thấy bèn cười “ha hả”.
Một ông lão cười nói: “Anh xem kìa, người ta nói là một ngụm đàm thôi là mất mạng quả không sai, anh yếu quá rồi đó"
Hoạn Nhất Phương cảm thấy mất mặt, lăn lộn đứng dậy, đang định lao lên đánh.
Sao Trần Viên Viên chịu đứng yên cho anh ta hành hung trong cửa hàng của mình, bèn kéo anh ta lại: “Hoạn Nhất Phương, cậu đừng có làm bậy”.
“Hôm nay tôi không giải quyết nó thì không làm người, chị tránh ra”
Hoạn Nhất Phương đẩy mạnh một cái, muốn đẩy Trần Viên Viên ra.
Dù anh ta có sức khỏe yếu, nhưng Trần Viên Viên là phụ nữ cũng không thể chịu nổi cú đẩy đó, chân mang giày cao gót bị treo, đầu gục xuống quầy, bỗng nhiên ôm ngực thở dốc.
“Dì Viên Viên, dì bị sao thế?”
Nhân viên trong cửa hàng sợ tới mức hét lên, vội vàng chạy tới, nhưng không biết Trần Viên Viên bị gì nên cũng không dám cho thuốc bừa.
Khi nấy Trần Viên Viên quá xúc động, lại bị Hoạn Nhất Phương đẩy nên bệnh tái phát, há miệng thở rất gấp, dáng vẻ cực kỳ đáng sợ.
Hoạn Nhất Phương có tật giật mình: “Chị Viên Viên, chị đừng dọa tôi nhé, là tôi đẩy chị thật nhưng cũng đâu có tới mức vậy?”
Hoàng Trọng Nhân lập tức nhận ra Trần Viên Viên bị hen suyễn.
Anh đẩy Hoạn Nhất Phương ra: “Né ra đi, cái tây y đó của anh xem ra cũng chẳng được ích sự gì!”
“Mày giỏi thì mày làm đi!”
Lúc này, Hoạn Nhất Phương thật sự rất sợ Trần Viên Viên thở không nổi mà chết, thế thì anh ta dính líu tới mạng người rồi.
Hoàng Trọng Nhân đi tới, xoay Trần Viên Viên lại để tựa vào quầy, trực tiếp tháo nút thät sườn xám dưới nách Trần Viên Viên ra.
Tất cả mọi người nghệt mặt ra, thắng này nó muốn làm gì thế?
Mấy nhân viên nữ thấy Hoàng Trọng Nhân bất lịch sự với Trần Viên Viên thì quay sang nhìn nhau, có người lấy điện thoại di động chuẩn bị báo cảnh sát.
Hoàng Trọng Nhân nói: “Chị ta bị hen suyễn, chứng bệnh này cần thời gian để chữa trị, nhưng bây giờ lại đang nguy. cấp, không thể để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt đớ”.
Nói xong, anh bèn kéo sườn xám của Trần Viên Viên xuống để lộ phần lưng.
Cũng may Trần Viên Viên có mặc áo ngực, nếu không thì đã bị thấy hết rồi.
Hoàng Trọng Nhân lấy túi ngân châm ra, ngân châm vừa mua được đúng lúc có chỗ dùng.
Hai ngân châm đâm vào huyệt ở hai bên phổi Trần Viên Viên.
Sau đó lại nhấc chân chị ta lên, trực tiếp đặt năm nghiêng trên quầy.
Lại thêm một cây ngân châm nữa đâm vào huyệt túc tam lý của đùi.
Khi ngân châm ghim vào người, Trần Viên Viên cũng dần thả lỏng, hô hấp cũng thả lỏng.
Hoàng Trọng Nhân nhẹ nhàng xoa bóp phần sau tim của chị ta, cuối cùng chị ta cũng dần bình tĩnh lại.
Hoàng Trọng Nhân gỡ ngân châm, đặt chị ta xuống dưới.
Chị ta vội vàng kéo áo che ngực lại, tay kia cho Hoàng Trọng Nhân một cái tát: “Lưu manh! Dám cởi quần áo của tôi!"
Tuy chị ta đã hơn ba mươi nhưng trước mặt mọi người mà lại kéo quần áo xuống tận rốn thế này cũng cảm thấy rất ngượng.
Ông lão đứng hóng hớt nổi giận nói: “Cái cô này đúng là không biết nói lý, lúc nãy cô sắp tắt thở đến nơi, nếu không phải do thằng nhóc này giỏi thì cô có còn sức để đánh người nữa không?”
Hoàng Trọng Nhân cũng giải thích: “Tình trạng của chị khi nãy không thích hợp để đưa đi nơi khác nên đành phải cấp. cứu tại chỗ".
Lúc này Trần Viên Viên cũng kịp phản ứng lại, biết khi nấy chứng bệnh hen suyễn lại phát tác, nếu không chữa kịp thì hậu quả là không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn lại Hoàng Trọng Nhân, mày kiếm mắt sáng, dáng vẻ tuấn tú, hơn nữa tuy ăn mặc khá rách rưới nhưng cơ bắp cuồn cuộn trên người, khiến chiếc áo thun bị kéo căng, trông có vẻ cực kỳ khỏe khoản.
Bèn ngượng ngùng gật đầu: “Thật lòng xin lỗi, lúc nấy cảm ơn cậu, cậu biết y thuật hả?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!