Sau đó mang giỏ trúc của ông ta tới một cái sân, cả buổi cũng không có ai ra.
'Vương đầu trọc tiến lên hỏi thì bị chửi một trận, còn bảo. không thấy ai mang hải sản vào.
'Vương đầu trọc thấy tên đeo băng ở cánh tay kia thì muốn kéo hẳn đòi lại hàng, kết quả bị vài thăng khác bu lại,
kéo ra ngoài đánh tơi bời.
Cuối cùng Vương đầu trọc chỉ có thể tự nhận xúi quẩy, quay về nhà.
Ông ta gặp vợ ở cửa thôn.
Loa phát thanh thấy ông ta làm mất hàng mà còn bị đánh thì giận tới mức mắng ông ta suốt dọc đường.
Hoàng Trọng Nhân nghe xong cũng giận, thời đại nào rồi còn bắt nạt người khác như thế.
Thấy bộ dạng hốt hoảng của Vương đầu trọc, anh cũng tức lảm.
“Ông nhìn ông đi, mấy chục tuổi đầu rồi còn bị thiệt như thết”
Thấy đầu gối Vương đầu trọc có dính bùn đất, anh hỏi: “Ông quỳ lạy mấy thăng đó hả?”
Vương đầu trọc cũng bất chấp, mặt mũi mất hết rồi.
Ông ta nói với vẻ mặt đưa đám: “Không quỳ thì tụi nó sẽ đánh chết, tôi không muốn chôn thây ở đó!”
Phụ nữ trong thôn cũng điên tiết: “Ông làm thôn Hồ Sơn chúng ta mất hết thể diện! Bị đánh thì bị đánh, sao lại quỳ chứ hả!”
Hoàng Trọng Nhân võ vai Vương đầu trọc: “Sáng mai ông dẫn tôi đến đó, chỉ ra và xác nhận là ai đánh, tôi đòi bồi thường giúp ông!”
Vương đầu trọc run rẩy: “Thôi thôi, cậu đi cũng bị đánh thôi!”
Hoàng Trọng Nhân tức giậi này tôi mặc kệ ông, sau này tự bán hàng đii
Cái ông nhát cáy này.
Loa phát thanh túm lấy Hoàng Trọng Nhân: “Đừng mà Tiểu nhân, cậu thu mua giúp chúng tôi đi, nếu không chúng tôi đâu có bán ai được!”
Hoàng Trọng Nhân ôm một bụng tức đi tới chỗ bãi biển.
Anh đang suy nghĩ, khi tới bờ biển thì thấy một đám thôn dân đang vây quanh một chỗ, bàn tán xôn xao gì đấy.
Hoàng Trọng Nhân tới xem xét thì thấ Nhị Thiết Tử đang nằm sải lai trên đất, mặt đen thui, miệng sùi bọt mép.
“Chuyện gì thế này? Các người còn đứng đây hóng được. hả?”
Trường Thuận Tử nói: “Không hóng thì làm gì được, thôn chúng ta đâu có bác sĩ, tới mức này, đưa vào trong thành phố cũng đâu kịp nữa!”
“Vậy mấy người cũng không thể đứng đây mặc niệm chứ! Rốt cuộc sao thế này?”
“Không biết, anh ta xuống nước bắt hải sản thì đột nhiên chạy lên, la hét ầm ï rồi phát ra tiếng ọt ọt như cóc kêu, thấy người là đánh, sức mạnh vô cùng. Chúng tôi bị anh ta dọa sợ nên mới dùng tảng đá đánh hôn mê!”
Hoàng Trọng Nhân vội khom lưng quan sát đầu Nhị Thiết Tử.
'Vết thương trên đầu không nặng, quan trọng là mặt đã biến đen, trông giống như bị trúng độc vậy.
Hoàng Trọng Nhân vội lấy ra kim bạc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!