Đầu đường có không ít phụ nữ và người già đang ngồi tán gẫu, tất cả đều vây lại hỏi sao Vương đầu trọc lại bị thương.
Vương đầu trọc cảm thấy bẽ mặt nên muốn rời khỏi đó nhưng bị Hoàng Trọng Nhân túm chặt.
“Chú Vương, ông nói đi, ai đánh ông thành thế này, chúng ta đều là người cùng thôn, tôi không để người ngoài bắt nạt ông được!”
Loa phát thanh - vợ khổ chủ giận dữ nói: “Tôi nói rồi, Tiểu Nhân người ta trả giá có thấp đâu, ông cứ mang tới bán cho. cậu ấy là được, cớ gì đòi tới chợ để độn giá cao, kết quả chẳng cầm về cắc nào mà còn bị đánh như con ổng đẻ vậy!”
Sau đó bà ấy quay sang nói với Hoàng Trọng Nhân: “Tiểu Nhân, thím nói này cháu đừng để bụng nha. Chú Vương của cháu ham lời, nói là cháu trả giá quá thấp, lời ít, muốn tự mình vào thành phố coi sao. Kết quả đi được bao lâu đâu, về nhà cái thành ra vầy!”
Vương đầu trọc bị vợ mắng tới mức sắp đổ lệ.
“Được rồi mà, người ngoài bắt nạt tôi, bà cũng ăn hiếp tôi nữa!"
Hoàng Trọng Nhân nghe nói là ông ta nghi anh ăn lợi nhiều, muốn tự mình đi bán thì chẳng muốn để ý tới ông ta nữa nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của đối phương, cảm thấy người trong thôn bị ức hiếp thì lại tức, anh không nhịn nổi.
Vì vậy Hoàng Trọng Nhân hỏi: “Ông kể lại chỉ tiết toàn bộ xem, tôi trả thù giúp ông!”
Vương đầu trọc làm gì tin Hoàng Trọng Nhân có năng lực đó: “Cậu đừng bốc phét, cậu đi thì cũng bị tẩn cho thôi, bên kia mười mấy người lận!”
Thời gian quay ngược về buổi sáng. Hôm qua Vương đầu trọc mò được ba mươi mấy cân hàu tươi, Hoàng Trọng Nhân lại trả mười đồng một cân, tính ra thì bán được ba trăm đồng.
Nhưng Vương đầu trọc không bằng lòng như vậy.
Ông ta cho rằng Hoàng Trọng Nhân trả mười đồng, không chừng anh bán cho bên thu mua tận hai, ba mươi lận.
Nếu ông ta chịu cực chút xíu, cõng hàng vào thành phố, ba trăm có lẽ sẽ thành chín trăm, mắc gì phải bán cho Hoàng Trọng Nhân.
Trước kia ông ta cũng từng đi bán rồi nhưng đó là ở chợ, chưa bao giờ đến khách sạn nên định tới khách sạn hỏi thăm.
Vương đầu trọc quyết định như thế, bà vợ loa phát thanh ở kế bên khuyên như hết lời cũng không nghe.
Buổi sáng Vương đầu trọc không mang hàu tới bãi biển mà tự mình đeo sọt, đi bộ trên đường núi mấy tiếng, ra ngoài đón xe vào thành phố.
Ông ta tới vài khách sạn nhưng chân chưa vào cửa là đã bị người ta đuổi đi rồi.
Khách sạn bình thường không thu mua số lượng lẻ tẻ như
Vậy. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ xấu xí, cái sót bốc mùi, cách nói chuyện bất lịch sự của Vương đầu trọc, đám bảo vệ suýt đánh đuổi ông ta rồi. Hết cách, Vương đầu trọc cũng không thể tay không trở Thế nên chỉ còn đường tới chợ hải sản, ông ta muốn bán đám hàu này ở chợ đầu mối thành phố.
Hai năm trước ông ta từng đến đây một lần để bán mười mấy con sò, vài con trai biển và một con ba ba.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!