Chủ nhiệm tài vụ và thu ngân Mễ Na lập tức sợ đến chảy mồ hôi ròng ròng. Chủ nhiệm Lỗ có gia đình có sự nghiệp, bà xã là con hổ cái.
Mễ Na cũng có bạn trai bên ngoài, một khi chuyện xấu của hai người bị bại lộ, hậu quả không thể tưởng tượng được.
Chủ nhiệm Lỗ vội vàng tươi cười: “Người anh em, sao anh có thể đùa như vậy, chúng ta không thù không oán, hà tất phải vậy”.
Mễ Na cũng không cao ngạo như vừa nấy, tươi cười rót nước cho Hoàng Trọng Nhân: “Anh trai, ngồi đi, chẳng phải
anh muốn kết toán à, tiền gì thế? Có đơn thanh toán không?”
Hoàng Trọng Nhân đến ngồi trên sofa, ném đơn thanh toán trong tay lên bàn.
“Đây, hơn một ngàn đồng”.
Chủ nhiệm Lỗ cầm lên nhìn một lượt, rồi mau chóng ký tên.
Cầm dấu tài vụ “rắc rắc” đóng lên. Nói với Mễ Na: “Tiểu Mễ à, mau, đưa tiền đi”.
Mễ Na vội vàng mở két sắt, đếm một ngàn bốn trăm đồng, cung kính đưa qua.
Hoàng Trọng Nhân cầm tiền cũng không đếm, nhét vào túi quần rồi định bỏ đi. Chủ nhiệm Lỗ lê cơ thể béo mập, vội vàng chặn trước.
cửa, cười híp mắt thành đường khe.
“Người anh em, anh xem, có thể xóa đoạn video đi không”.
Hoàng Trọng Nhân cầm điện thoại ra cho anh ta xem: “Không quay, điện thoại của tôi hết pin rồi, mở máy cũng không mở được”.
Chủ nhiệm Lỗ vừa nhìn đã tức đến muốn quăng điện thoại cho anh.
Hoàng Trọng Nhân cầm điện thoại về, đẩy anh ta rồi đi ra ngoài.
Huơ lắc hơn một ngàn đồng trong tay, nghĩ xem đợi khi mình kiếm được nhiều rồi thì mua một chiếc điện thoại thông minh tốt một chút, sau này nếu làm ăn, thì có thể dùng đến.
Khi đi qua một cửa hàng thuốc trung y, Hoàng Trọng Nhân nghĩ đến thần y quyết của mình đã được khởi động, có thể hành nghề y cứu người, vậy thì một hạng mục rất lợi hại trong đó chính là thuật châm cứu được gọi là báu vật Hoa Hạ.
Mình đã hiểu rõ hoàn toàn huyệt vị trong cơ thể con người, nhưng thiếu một bộ kim châm.
Ngẩng đầu nhìn biển hiệu của cửa hàng, tên là “Thời Trân Đường”, đây là cửa hàng thuốc nổi tiếng nhất thành phố Nguyên Tung.
Chắc nơi này có thứ gì có thể có ích.
Đi vào trong, chỉ thấy đại sảnh sáng trưng rộng rãi, từng quầy tủ được xếp thẳng hàng.
Các nhân viên bán hàng giống như y tá trong bệnh viện, cùng mặc giống nhau, đều là áo khoác blouse màu hồng dài, đi giày trăng, vô cùng sạch sẽ nhanh nhẹn.
Hoàng Trọng Nhân đến trước quầy bán dụng cụ y tế, lựa chọn một bộ kim châm dài ngắn, tổng cộng ba mươi sáu chiếc, dùng một ống nhựa đựng túi kim châm, mang theo rất tiện.
Lúc này anh nghe thấy một người bên cạnh nói.
“Đa số trung y đều dọa người! Muốn chữa bệnh, phải tìm tây y, cô tưởng mấy năm nay tôi sống ở nước ngoài vô ích à? Tôi quay về là muốn chứng minh, tây y tốt hơn trung y nhiều!”
Câu nói này đã chọc đến Hoàng Trọng Nhân.
Quay đầu nhìn qua, muốn xem là ai khoác lác bừa bãi như vậy?
Chỉ thấy một người đàn ông mặc vest đi giày da, đỏm dáng bóng mượt đang nói với một cô gái khoảng ba mươi tuổi.
Cô gái này mặc áo dài, tóc búi cao, lộ ra cái cổ nhỏ nhắn trằng ngần, nói chuyện dịu dàng nho nhã, một cô gái có vẻ đẹp rất cổ điển.
Nhìn sắc mặt, tình thần của cô gái này có vài phần lo âu.
Lúc này nghe thấy thanh niên trẻ kia nói, cô ta cũng rất không vui.
“Hoạn Nhất Phương, anh không thể nói như vậy, thanh niên trẻ nên khiếm tốn thì tốt hơn, tôi đã tìm cao thủ trung y chữa bệnh cho Phi Phi rồi, anh không cần nhọc lòng”.
Thanh niên trẻ được gọi là Hoạn Nhất Phương vẫn bày vẻ cao ngạo: “Cô Viên Viên à, rõ ràng là cô vẫn chưa tin tôi, Phi Phi bị bệnh lâu như vậy, cô tìm đến trung y còn ít sao? Có tác dụng không? Cô nghĩ kỹ xem, thăm bệnh bät mạch của trung y có tác dụng, hay là máy móc y tế tiên tiến của tây y có tác dụng. Người nước chúng ta bị trung y lừa bao nhiêu năm, sao vẫn còn u mê như vậy chứ?”
Người phụ nữ này tên là Trần Viên Viên, lúc này đang cảm thấy thanh niên trẻ trước mät thật đáng ghét.
Biết anh ta muốn khám bệnh cho Phi Phi, nhưng là có mục đích khác.
Nhưng vẫn không muốn đắc tội trước mặt anh ta, bèn nói: “Bác sĩ trung y lần này khác, tôi đã mời thần y Lăng Cửu Tiêu! Anh dám nói y thuật của anh giỏi hơn người ta không? Lúc ông thấy thành danh, anh còn đang ti mẹ đấy!”
Nghe thấy cái danh Lăng Cửu Tiêu, Hoạn Nhất Phương cũng hơi nhụt chí.
Luận danh tiếng, luận bối phận, đương nhiên mình không thể so được với chuyên gia trung y nổi tiếng đã lâu.
Nhưng trong lòng vẫn không phục, càm ràm nói: “Các người cứ tin trung y đi, thầy giáo ở nước ngoài của tôi đã nói rồi, thuốc đông y, dùng dưỡng sinh còn được, muốn chữa bệnh, thì lạc hậu hơn tây y ít nhất một trăm năm”.
Lúc này Hoàng Trọng Nhân thực sự không nghe nổi nữa, anh nhìn tên nhóc sùng ngoại này cũng phải nổi giận, bất giác. buột miệng nói một chữ: “Vãi!”
Hoạn Nhất Phương nghe thấy, ngẩng đầu nhìn qua, thấy một gã nhà quê ăn mặc cũ rách nhìn chằm chằm mình.
“Vừa nãy anh mắng ai thế hả?”
Hoạn Nhất Phương cảm thấy không tin tên nhóc nhà quê này lại chửi mình.
Hoàng Trọng Nhân lạnh lùng nhìn Hoạn Nhất Phương.
Hỏi một câu: “Anh là người Hoa Hạ hay người nước
ngoài “Anh mặc kệ tôi là người nước nào, anh là ai?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!