Sở Trạch Hiên đánh mắt lên nhìn cô, Thư Di cũng nhìn anh, cả hai nhìn nhau một lúc lâu, cô băn khoăn không biết có nên ngồi vào chỗ ngồi cuối cùng bên cạnh anh hay không, Viên Viên cũng đã lên tiếng muốn đổi chỗ nhưng Thư Di lại từ chối.
“Chỗ ngồi cuối cùng sao lại là ở bên cạnh Sở Trạch Hiên chứ? Thư Di, mình đổi với cậu!”
“Không sao đâu, chỉ là chỗ ngồi thôi mà”
Cuối cùng, Thư Di cũng cất bước đi đến chỗ đó ngồi xuống, cô nhủ thầm với lòng là không cần quá căng thẳng, cũng chỉ là ngồi cạnh với nhau một lúc thôi mà, đợi ăn xong bữa cơm là xong ngay thôi.
Khi mọi người đã yên vị tại chỗ của mình, một người trong số họ đề xuất.
“Bác sĩ Hạ có muốn chơi nói thật hay mạo hiểm không?”
Thư Di vì không muốn bầu không khí tiếp tục trở nên khó xử nên đã gật đầu đồng ý: “Được thôi”.
Một người khác trong số bọn họ cũng ngỏ ý rủ Trạch Hiên chơi cùng, người đó căng thẳng đến nỗi mãi mới rặn ra được một vài câu. Nhưng đáp lại lời mời gọi đó, Sở Trạch Hiên bình thản đưa ly rượu lên uống một ngụm và quyết định từ chối.
“Bác sĩ Sở có muốn chơi cùng không?”
“Không cần đâu”
“Làm… làm phiền anh rồi”
“Vậy chúng ta bắt đầu thôi”
Chai rượu rỗng bắt đầu xoay, người đầu tiên không may lên thớt lại là Viên Viên. Ngay sau đó, một người liền đề nghị cô “hành động”.
“Hay là cô mở màn, biểu diễn tặng mọi người một tiết mục nhé?”
“Đúng vậy, biểu diễn đi”
Mọi người thi nhau đưa ra yêu cầu với Viên Viên nhưng cô ấy cũng chả quan tâm, tếu táo đáp lại.
“Mọi người cứ bình tĩnh nào, đây là trò chơi nói thật hay mạo hiểm cơ mà, tôi chọn nói thật!”
Sau câu nói đó là một câu hỏi khác dành cho Viên Viên, mặc dù điều cô ấy trả lời là đúng sự thật nhưng ánh mắt của mọi người nhìn cô ấy lại khiến cô ấy lực bất tòng tâm.
“Bác sĩ Viên có bao nhiêu bạn trai rồi?”
“Haha, đáp án là không, bổn tiên nữ độc thân từ trong bụng mẹ” Viên Viên rất “tự hào” mà khai thật.
“Nhưng khoan đã, mấy người nhìn tôi bằng ánh mắt gì vậy?” Viên viên lại nhìn mọi người bằng ánh mắt dò xét.
“Haizzz… thật tội cho cô gái đó”
“Tội nghiệp cô gái đó”
“Tội nghiệp quá”
Sau đó, cuộc chơi cứ như vậy diễn ra, người tiếp theo trúng đạn lại chính là Thư Di.
“Bác sĩ Hạ, cô chọn mạo hiểm hay nói thật”
“Ừm… nói thật đi”
“Vậy xin hỏi bác sĩ Hạ thích mẫu bạn trai như thế nào?”
Lúc đầu, Thư Di khá bất ngờ trước câu hỏi thế này, Sở Trạch Hiên bên cạnh vừa nhâm nhi ly rượu vừa nhìn chăm chăm từng biểu hiện trên gương mặt cô. Cô đắn đo một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định trả lời bằng giọng điệu hết sức nhẹ nhàng.
“Là người con trai mà tôi muốn viết tặng những bức thư tình”
Thư Di lại nhớ về hồi trước, ánh mắt cô đượm buồn, những mẩu giấy note hình trái tim với các màu khác nhau dán khắp mọi nơi kể cả nhà ở hay nơi làm việc của Sở Trạch Hiên lại làm cô nhớ lại những ngày tháng vui vẻ, hồn nhiên ấy. Nhưng đáng tiếc giờ đây đã là chuyện của quá khứ mất rồi.
Sở Trạch Hiên ngồi bên cạnh nghe được câu trả lời của cô, anh lại nhớ lại nụ cười dịu dàng cùng dáng vẻ hạnh phúc khi viết thư của Thư Di ban nãy một lần nữa khiến anh khá bối rối…
Sau câu trả lời như có như không ấy, tất cả mọi người đều cười nhẹ mà trêu chọc cô.
“Bác sĩ Hạ trả lời úp úp mở mở như vậy, thật là gian xảo quá mà”
Hành động tiếp theo của Trạch Hiên khiến mọi người bất ngờ sau đó là ngỡ ngàng, anh khó chịu đứng phắt dậy rời khỏi chỗ đó mà không nói một lời nào. Tiếp đó là một màn bàn tán xôn xao.
“Sao bác sĩ Sở đột nhiên rời đi vậy?”
“Chắc là do nhàm chán quá thôi”
“Đúng không hổ danh là Sở thiếu gia, lúc nào cũng là dáng vẻ cao ngạo khiến ai cũng không với tới được”
Thư Di ban đầu giật mình vì anh đứng dậy quá đột ngột, không hiểu anh lại bị cái gì, nhưng thôi cũng đâu có liên quan đến cô, không nên quan tâm quá làm gì chỉ thiệt thân mình mà thôi. Chợt Thư Di nhìn điện thoại thấy đã đến giờ gọi cho Tâm Dao, lúc sau cũng đứng dậy đi ra ngoài để tiện nói chuyện hơn.
“Chào bé yêu, hôm nay con có ngoan ngoãn ăn cơm không?”
“Tâm Dao ngoan lắm ạ. Mẹ ơi mẹ nhớ con không?”
“Nhớ chứ, con yêu có nhớ mẹ không nào?”
“Đương nhiên rồi, đã mấy ngày nay con không được gặp mẹ rồi đó. Có điều ngày mai là con có thể gặp lại mẹ rồi, hihi”
“Ừm, chờ đến ngày mai là hai mẹ con ta có thể gặp nhau rồi”
“Con phải đi tắm đây, tạm biệt mẹ! Con yêu mẹ nhất, ngày mai gặp ạ”
“Mẹ cũng yêu con, hẹn mai gặp lại”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Thư Di nhìn chằm chằm màn đình điện thoại đã đen xì mà lòng cô lại cảm thấy khá áy náy vì đã lâu lắm rồi đây là lần đầu tiên cô và Tâm Dao xa nhau nhiều ngày như vậy, chắc chắn con bé sẽ rất lo lắng cho cô, ngày mai trở về cô sẽ mang thật nhiều đồ ăn ngon cho con bé mới được.
Thư Di dự định sẽ quay trở lại bàn ăn nhưng vừa xoay người đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn, góc nghiêng không góc chết của Sở Trạch Hiên đứng ngay đó.
Cô sửng sốt tự hỏi không biết anh đã đứng đấy từ bao giờ rồi? Chẳng lẽ anh đã nghe hết những gì cô nói với Tâm Dao hay sao? Liệu anh có phát hiện ra không đây? Thư Di bất an đến nỗi ôm chặt điện thoại vào trong người mà đứng im như tượng ở đó…