Nhìn thân hình Trần Thương sa sút tỉnh thần, Nghiêm Minh bỗng nhiên cảm thấy áy náy xông lên đầu.
Ông áy náy không phải là bởi vì người bệnh chết
Nhồi máu cơ tìm cấp tính phát tác, ai cũng ngăn không được, chết ở bệnh viện có khối người.
Ông áy náy chính là mình đi vào khoa cấp cứu nhưng vẫn luôn không làm tốt tử tưởng chữa bệnh cứu người của thế hệ đi trước nên làm.
Mình từng bị tổn thương, từng có cảm giác xử lý không công bằng, tiêu cực biếng nhác, nhưng... Chính mình thật không thế mang loại tâm tình này cho những tiểu bác sĩ tuổi trẻ kia để tre già măng mọc.
Nghĩ tới đây, Nghiêm Minh ngồi dưới đất, lưng tựa vào giường bệnh, nhịn không được che mặt thở dài.
Thời gian quay lại, Nghiêm Minh giống như về tới phòng cấp cứu trước khi...
Một lần kia, đã trực tiếp tổn thương trái tim của Nghiêm Minh.
Đó là một lần ông cấp cứu không thành công, bởi vì lúc đó tuổi còn trẻ, ông khinh cuồng, không nguyện ý từ bỏ...
Đáng tiếc... Đáng tiếc...
Cuối cùng xử phạt xuống..
Nghiêm Minh tuyệt đối không ngờ là mình lại bị xử phạt.
Bị tước bỏ giấy chứng nhận hai năm, bệnh viện bồi thường một khoản tiền, phòng ban cũng ra một chút.
Chuyện này đối với một bác sĩ trẻ tuổi như Nghiêm Minh mà nói, quả thực không thể tin được!
Còn có thể bị xử phạt như thế nữa à?
Cứu người là có lỗi à?
...
Hai năm qua, ông làm rất nhiều chuyện, nhưng vẫn luôn không dám tới gần lâm sàng, thẳng đến hai năm sau, lão chủ nhiệm lại lần nữa mời ông mới trở về.
Thế nhưng lúc này, Nghiêm Minh đã mất đi tỉnh thần nhiệt huyết chữa bệnh khi đó.
Ông thất vọng, ông thất vọng đối với người bệnh, thất vọng đối với hệ thống này, cũng thất vọng đối với chính mình.
Về sau công tác, Nghiêm Minh khắp nơi chú ý cẩn thận, có thể nhờ được trách nhiệm thì sẽ thoát khỏi trách nhiệm, có thể không gây chuyện thì không gây chuyện.
Thế nhưng, khi Trần Thương đấm ông một cái, Nghiêm Minh bỗng nhiên thấy được mình lúc còn trẻ, lúc đó ông nhìn thấy những người già phẫn nộ cùng không cam lòng kia.
Không nghĩ tới mình đã luân lạc tới tình trạng này.
Nghiêm Minh nghĩ tới đây, không khỏi cười khổ vài tiếng.
Mà thôi.
Có lẽ từ khi đó rời đi mình đã không thích hợp làm một bác sĩ rồi?
Giống như Trần Thương nói như vậy, ông xứng không?
Nghiêm Minh lắc đầu, có lẽ trạng thái của mình bây giờ, thật không xứng!