Cảnh Nghiên từ đầu tới cuối đều luôn đọc tin nhắn, nói thật, Trần Thương có thể vào làm ở tỉnh Nhị Viện, còn có biên chế, Cảnh Nghiên cũng có chút giật mình, dù sao công việc bây giờ thật rất khó tìm, huống chỉ là sinh viên chưa tốt nghiệp,
Nhưng nhìn thấy người khác nói như vậy, cũng cảm giác có chút xem thường.
Sau khi nói xong, Cảnh Nghiên cũng rời nhóm.
Mấy cái náo nhiệt này.
Hai người Mã Chí Đẳng cùng Từ Tuệ Tuệ cũng trợn tròn mắt, xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc này, La Châu cũng không nhịn được nói: "Trần Thương người ta chính là giỏi hơn cậu! Lúc đi học cũng giỏi hơn cậu, công việc bây giờ cũng tốt hơn cậu!"
Nói xong cũng rời nhóm!
Lâm Hòa thì cười: "Ha ha, thật mệt!"
Nói xong cũng rời nhóm.
Mã Chí Đăng lập tức đỏ mặt, hắn không nghĩ tới mọi chuyện lại thành ra như vậy!
Không bao lâu, nhóm lớp hơn năm mươi người đều lần lượt ẩn mình, mặt khác đoán chừng nhiều người đều tắt thông báo tin nhắn nhóm, không nói lời nào.
Mã Chí Đằng cùng Từ Tuệ Tuệ trợn tròn mắt, bọn họ không ngờ sẽ phát sinh tình huống này.
Mã Chí Đẳng tự mình nói: "Ha ha, cũng thật là có năng lực, mắt chó coi thường người khác, không phải chỉ là cảm thấy hiện tại Trần Thương có biên chế sao? Dừng! Nguyên một đám vội vã đi nịnh nọt hả?"
Lúc này, một bạn học nói: "Cậu làm người thật là quá thất bại, lại còn không ý thức được nguyên nhân ở đâu sao, ba năm này làm nghiên cứu sinh thật sự là lãng phí.
Nói xong, cũng không để ý tới, trực tiếp rời nhóm.
Mã Chí Đằng lập tức thiếu chút nữa phối đều muốn nổi
Trần Thương rời nhóm, căn bản không có để ý tới đến người nào nói gì.
Loại này người, căn bản là khuyết thiếu một cái ý thức, lời không hợp ý không hơn nửa câu.
Rất nhanh Trần Thương phát hiện mình được thêm vào một nhóm mới.
La Châu cười cười: "Cái nhóm này thanh tĩnh hơn."
Đám người cười ha ha một tiếng, hàn huyên.
Trần Thương thế mới biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Trong lúc nhất thời cũng có chút cảm động, kỳ thật đại đa số mọi người đều rất tốt, thế nhưng trong một lớp luôn có một hai người hay thích gây sự, hơn nữa luôn cảm giác mình giỏi hơn người.
Trần Thương cười cười, nhịn không được nói:
"Cảm ơn mọi người”
Đổng Giai mỉm cười: "Lì xì, lì xì, nói cái gì cũng không thực tế bắng lì xì."
Mọi người cũng bắt đầu nói đùa ồn ào.
Trần Thương cũng vui vẻ, hiện tại cậu đã không giống như lúc trước, người mang khoản tiền lớn trăm vạn, ngày mùng 1 tháng 9, bệnh viện chỉnh hình Chí Tân đã kết toán toàn bộ tiền cho Trần Thương, hiện tại trong thẻ của cậu phỏng chừng có hơn một trăm vạn.
Trần Thương cười cười, dứt khoát phát mấy bao lì xì 200 vào trong nhóm.
Vốn dĩ Đổng Giai chỉ đùa một chút, mọi người ồn ào cũng đùa giỡn.
Thế nhưng không nghĩ tới Trần Thương lại chơi lớn như thế!
"Ông chủ Trần giỏi quá!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!