“Con người khi không đủ ưu tú, áp lực từ bên ngoài chính là mục tiêu phấn đấu, thế nhưng khi đã đầy đủ ưu tú rồi thì bạn sẽ phát hiện, cái gọi là xe, phòng ở, tiền, .. tất cả những thứ này chỉ là nhu yếu phẩm sinh hoạt mà thôi, chúng ta với tư cách là một người người làm việc y tế, giấc mộng của chúng ta, chỉ là trị bệnh cứu người, trở thành nhất đại danh y, trên cương vị của mình có thể ra sức cống hiến, để mấy chục năm sau, chúng ta có thể viết tên của người Trung Quốc lên trên danh sách giải Nobel thế giới!”
Tỉnh Nhiên vừa dứt lời, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt!
Không chỉ có sinh viên, mà còn bao gồm gia trưởng, đạo sư, viện lãnh đạo,..., đều bị những lời này của Tỉnh Nhiên dâng lên một tâm nhiệt huyết!
Giải thưởng Nobel?
Đây là mục tiêu vĩ đại cỡ nào?
Tất cả sinh viên ở đây đều bị những lời nói của Tỉnh Nhiên làm cho cảm xúc bành trướng, nhiệt huyết sôi trào!
Nhịn không được vỗ tay bảo hay!
Đây là một loại cộng hưởng trong lòng!
Bất kỳ một tân sinh nào đến trường học mà không phải là: Hùng tâm tráng chí leo đỉnh cao nhất cuối đầu nhìn xuống núi trong thiên hạ!
(DG: Nguyên văn: “Hùng tâm tráng chí lên đỉnh cao nhất, vừa xem thiên hạ mọi núi nhỏ!”)
Tỉnh Nhiên xuất hiện đã thỏa mãn khát vọng cùng ý nghĩ từ chỗ sâu nhất trong tỉm mọi người.
Thậm chí có thể nói là, Tỉnh Nhiên nói ra tiếng lòng từ chỗ sâu nhất trong lòng tất cả mọi người ở đây!
Nói ra giấc mộng của bọn họ.
Bọn họ cũng muốn trở thành một người như vậy!
Giờ khắc này, Tỉnh Nhiên thành thần tượng của đông đảo mọi tân sinh ở đây!
Trên dãy ghê của ban lãnh đạo trường học, mấy vị viện trưởng hai mặt nhìn nhau, nhịn không được vỗ tay!
Cái bọn họ muốn chính là hiệu quả như vậy!
Hiệu ứng minh tinh rất rõ ràng.
Mà khi mà trong trường học đi ra một minh tỉnh ưu tú như thế, thì trường học đó sẽ có một loại lực hướng tâm, cùng phấn đấu.
Lưu Cảnh Thẳng hài lòng phủi tay, nhìn Tiền Lượng: " Không tệ?"
Tiền Lượng nhẹ gật đầu: "Coi như không tệ!”
Lưu Cảnh Thắng cười ha ha một tiếng: "Ta lợi hại không?"
Tiền Lượng lập tức nhìn sang Lưu Cảnh Thẳng: "Có gì lợi hại... Có quan hệ gì với ông sao?”
Lưu Cảnh Thắng lông mày nhăn lại: "Sao lại không quan hệ với tôi chứ? Đây đều là công lao của tôi đây, nếu không có tôi, sao có thể đưa cậu ta tơi đây được? Không có tôi...”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!