Nhìn Hướng Oánh đưa tới một xấp tiền thật dày, rất nhiều, chính mình làm hai ba tháng mới có thể để dành được, có thể mua cho bé con mấy bộ quần áo tốt, đóng đủ học phí cho con cả.
Thế nhưng Chu Khoáng Sinh nhịn không được thô lỗ cười một tiếng: "Không có việc gì, xem bệnh cho đứa nhỏ trước đi, nhà ai cũng có con cái, ta thấy nó như vậy cũng rất đau lòng, ta cũng không bị sao cả, lại nói làm chúng ta nghề này, cũng thường xuyên bị thương, không có việc gì, cậu bé lên trước đi, ta không gấp."
Một vạn khối tiền rất có sức hấp dẫn, nhưng có nhiều thứ còn quan trọng hơn tiền!
Sống hơn năm mươi tuổi, hắn sao có thể không rõ chút chuyện này? Người phụ nữ này khẳng định rất có bản sự, vạn nhất chọc giận nàng, đối với người nào cũng không tốt...
Chu Khoáng Sinh là người thành thật, đi đến nội thành vốn cảm thấy xa lạ, đối với người có tiền vẫn có một lòng lo lắng.
Lúc này, hẳn vẫn lựa chọn nhượng bộ.
Trần Thương thấy thế, cũng bất đắc dĩ, khoảng qua ba phút sau, Tống Cường vội vã chạy vào, có thể là chạy quá nhanh cho nên khi trên đầu lộ rõ kiểu tóc Địa Trung Hải.
Sau khi nhìn thấy Hướng Oánh, Tống Cường thật xa mang theo nụ cười: "Hướng tổng, đã lâu không gặp!"
Hướng Oánh cũng cười nói: "Tống khoa trưởng, làm phiền ngài."
'Tống Cường vội vàng khoát tay, theo Trần Thương tiến vào phòng xử lý: "Tiểu Trần? Đúng không? Ngươi khâu cho đứa bé này trước đi, cũng không tốn mấy phút, thời điểm này đã sớm khâu xong."
Tống Cường không nhận ra Trần Thương, chỉ là đoạn thời gian trước nghe nói qua cái tên này, nhưng... Bệnh viện nhiều người như vậy, Trần Thương chỉ là một nhân vật nhỏ không quan trọng gì.
Khoa y vụ đối với bác sĩ mà nói, chính là phòng ban quan trọng, có thể nói là trực tiếp quản lý bác sĩ, đương nhiên khi xảy ra chuyện cũng bảo hộ bác sĩ, y náo tranh chấp chính là khoa y vụ phụ trách.
Vì vậy, địa vị của Tống Cường trong bệnh viện không kém hơn những vị phó viện trưởng kia chút nào, thậm chí còn có quyền hơn phó viện trưởng, dù sao người ta là trực tiếp quản lý bác sĩ.
Trần Thương lắc đầu: "Tống khoa trưởng, bệnh tình của Chu Khoáng Sinh nguy cấp, nếu chậm trễ ngươi có thể phụ trách không?"
Lúc này, Trần Thương đã sinh lòng phiền chán, gặp được những khách VIP có tiền, mềm không được cứng không xong!
Trì hoãn chỉ có thể là bệnh nhân, sau khi nói xong, Trân Thương nói với Chu Khoáng Sinh: "Ngươi đi vào, nếu ngươi còn tiếp tục trì hoãn, sau này tay của ngươi có thể khôi phục hay không, ta không dám hứa chắc!"
Trần Thương không nể mặt mũi, Tống Cường giống như bị đánh một bạt tay trên mặt!
Đây là lần đầu tiên từ khi hắn làm khoa trưởng đến nay bị tiểu bác sĩ không cho thể diện từ chối như thết