Trần Thương bất đắc dĩ thở dài, hiện tại để anh rất khó làm nha, lập tức một cái ấn tượng đại lão đã được tạo, sau khi họ nhìn thấy mình sẽ xấu hổ cỡ nào?
Nghĩ tới đây, Trần Thương u oán nhìn thoáng qua Tôn Quảng Vũ bên ngoài.
Ước chừng khoảng chín giờ, người đều đến đủ.
Tôn Quảng Vũ làm người chủ trì, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại đến từ Tần Vĩnh Nghĩa.
Sau đó lên đài nói:
- Hôm nay là một lần gặp mặt bên trong ngành nghề, dạng gặp mặt này chúng tôi cũng thường xuyên tổ chức, trước hết phải cảm ơn Đồ lão tiên sinh đã tận lực trợ giúp cung cấp cho chúng tôi.
Vào lúc này, Trần Thương mới chú ý tới một tiểu lão đầu không đáng chú ý ở cách đó không xa, ngồi ở tại chỗ trông coi một cái bếp lò trà nóng cho mọi người.
Lập tức!
Trần Thương sửng sốt một chút, lão nhân thật điệu thấp nha.
Trần Thương càng thêm ảo não, anh xem người ta một chút, một thổ hào lớn như thế, tự thân pha trà, cái bức cách này cũng tựa như lão tăng quét rác vậy, làm cho người ta rung động.
Mà còn mình thì sao?
Ai, Trần Thương bất đắc dĩ thở dài.
Tôn Quảng Vũ tiếp tục nói:
- Hôm nay, chúng tôi còn mời được một vị khách quý thần bí, anh ấy rất có lực ảnh hưởng ở lĩnh vực Phổ ngoại quốc tế, anh cũng là ảnh hưởng rất lớn tới giới khoa Ngoại tiêu hóa phẫu thuật đường tiêu hóa ở quốc tế, anh ấy đến cả tôi cũng không ngờ!
- Thế nhưng không thể nghi ngờ, anh ấy đến đối với gặp mặt mà nói hôm nay của chúng ta, càng gia tăng rất nhiều tính thảo luận, đối với thành công của tổ chức gặp mặt lần này, cũng có ảnh hưởng rất tích cực!
- Còn về là ai ...
- Ha ha, tôi thừa nước đục thả câu!
Nghe thấy Tôn Quảng Vũ, mọi người sôi nổi lên, bắt đầu ồn ào.
Gặp mặt và tọa đàm khác nhau ở ngay tại nơi này, mọi người có thể nói thoải mái, trong lúc nhất thời đã nói sôi nổi.
Chủ nhiệm Tôn, anh như vậy cũng quá đáng nha, tối hôm qua đến bây giờ, anh bán hai cái nút rồi!
Ha ha, đúng nha, tôi đoan cai nay co thể là người Bác sĩ Trần nha!
- Rất có thể, bằng không cũng không thể nào làm ra đến phẫu thuật như vậy
đi!
- Tôi càng ngày càng mong đợi người này là ai.
Nghe thấy lời của mọi người, Trần Thương lập tức ngơ ngác!
Anh nhìn thoáng qua Tôn Quảng Vũ, nhìn chầm chẳm Tần Duyệt nói:
Giáo sư của em ... Cần phải hại anh thảm như vậy không!
Tần Duyệt che miệng cười, cũng không nói chuyện, cười nhét một cái bánh vào trong miệng:
- Ăn thật ngon nha!
Trần Thương im lặng!
Em cái ăn hàng!
Em theo phe nào?
Trần Thương sắp khóc, trước kia không oán ngày nay không thù, Chủ nhiệm Tôn ngài như vậy cũng quá đáng nha.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!