Nơi tổ chức gặp mặt không phải ở khách sạn, mà là ở bên trong một cái tòa nhà từ thiện công ích.
Đây là một nhà từ thiện tên là Đồ Thừa, là của một phú thương người Hoa, trước kia đã ở lại ở Singapore và Malaysia, cả một đời không kết hôn, càng không có con cái.
Sau khi sáu mươi tuổi đã uỷ trị công thức chính thức cho người quản lí nghề nghiệp, trở lại chỗ cũ ở thủ đô, mua một tòa cấp cao ở khu nhà tứ hợp viện.
Năm nay bảy mươi mốt tuổi, trong mười năm kim ngạch dùng cho công ích từ thiện cao tới hơn mười ức, cũng là nhà từ thiện đỉnh cấp trong vòng.
Mà vị lão nhân này say mê phát triển sự nghiệp chữa bệnh ở trong nước, trước sau quyên tặng hơn 300 chiếc xe cấp cứu ở thủ đô.
Trong lúc đó còn nhiều lần tài trợ các giải thưởng y học quốc gia cho Ngô Giai Bình để thưởng y học, ở trong vòng cũng là một danh nhân.
Mà vị lão nhân này cũng là bạn của rất nhiều đại lão hiện tại, Tôn Quảng Vũ thì được lão nhân trả lương cao thuê làm bác sĩ chăm sóc sức khỏe, tiến hành kiểm tra sức khoẻ theo định kỳ.
Sau khi biết được gặp mặt lần này, lão nhân nhiệt tình mời tới trong nhà.
Đối với loại gặp mặt học thuật chuyên nghiệp này, Đồ lão nhân ông cũng rất hứng thú.
Phòng này của lão nhân cũng không phải tứ hợp viện bình thường, nếu đã nói là khu nhà cấp cao, vậy khẳng định là tòa nhà mà không phải viện tử.
Tứ hợp viện là rất được có chú ý ở thủ đô.
Mà tòa nhà vị Đồ Thừa này mua, cũng cách không xa với tòa nhà của những danh nhân như Quách Mạt Nhược kia, cho dù đó chỉ là tòa nhà này là một vị phú thương, không phải làm lãnh đạo, càng không phải là vương phủ.
Dùng lời nói của Đồ ông, ông chính là thương nhân, mua loại tòa nhà này cũng là thích hợp nhất.
Những người làm phú thương tòa nhà và lãnh đạo tòa nhà, liếc một cái đã có thể nhìn ra khác nhau, chỉ từ cái cửa, xà nhà kia đã có thể nhìn ra.
Sau khi Trần Thương chào hỏi với Tôn Quảng Vũ, mang theo Tần Duyệt cùng nhau đi tới.
Dù sao Tần Duyệt cũng làm ở Phổ ngoại, nghe những thứ này nhiều một chút cũng không sai.
Xe không thể lái vào bên trong nên chỉ có thể tìm rồi dừng tốt ở bãi đỗ xe gần đó, sau đó đi bộ một hồi mới nhìn thấy tòa nhà này.
Đối diện cửa ra vào là một khối bức tường phù điêu lớn, trước mắt là những đồ vật cũ như thuyên mã trụ hạ mã thạch này, đều còn ở đây, hai sư tử đá cũng là được bảo tồn rất hoàn chỉnh.
Lúc này Tôn Quảng Vũ đã chờ ở cửa ra vào, nhìn thấy Trần Thương và Tần Duyệt, cười nói:
- Tới rồi, mau vào đi thôi! Tôi chờ người.
Trần Thương gật đầu, mà Tần Duyệt thì là cười nói:
- Giáo sư, em bồi anh.
Tôn Quảng Vũ nghe xong, lập tức gật đầu cười nói:
- Cũng được.
Đối với người học sinh này, Tôn Quảng Vũ thật rất thích.
Vào cửa lại là một khối bức tường phù điêu lớn, Trần Thương biết rõ, đây là để che sát khí, sau khi tiến vào cửa hông là viện tử, bên trong đã bày xong bàn trà, mấy nhân viên phục vụ chạy trước chạy sau lu bù công việc hết lên.
Rất nhiều người đã ngồi xuống, mà trong viện này các thiết bị một chút cũng không bị thiếu khuyết hiện đại hóa, thứ cần thiết cho gặp mặt cũng coi như là cái gì cần có đều có.
Trần Thương tìm một chỗ ngồi xuống, trên bàn đã có đặt sẵn thức ăn, rất nhanh có người đi tới pha trà cho Trần Thương.
Nhìn bố cục xung quanh một lần, Trần Thương đột nhiên cảm giác thấy, mua một tứ hợp viện như vậy cũng rất không tệ, ít nhất vẫn tiếp địa khí.
Có điều, sau khi nhìn thấy cửa thuỳ hoa, Trần Thương mới ý thức được, không cần một cái viện lớn như thế chỉ là ngoại viện thôi thì mình đã ... không mua nổi rồi
Sau khi mọi người ngồi xuống, phải bình tĩnh hơn so với Trần Thương rất nhiều, tựa như loại tình hình này đã nhìn nhiều thành quen.
Có điều nghĩ đến thân phận địa vị những người này, Trần Thương cũng thoải mái, có thể làm được đại chủ nhiệm của những bệnh viện thủ đô kia, chỗ nào đơn giản?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!