Trần Thương cười cười:
- Oersted, em nghe nói qua chưa?
Sau khi Tần Duyệt nghe thấy cái tên này, con mắt tự nhiên trợn lên:
- Đương nhiên, mấy ca phẫu thuật chỉ nam ruột thừa và túi mật mà chúng ta bây giờ sử dụng, cũng do ông ấy soạn ra.
Trần Thương nghe xong, lập tức kinh ngạc một trận.
Làm sao mọi người đều biết?
Trần Thương bất lực nhổ nước bọt, xem ra bản thân cần phải cố gắng làm thêm nhiều bài báo.
Nhưng, Trần Thương nghĩ tới nghĩ lui cũng cảm thấy quá phiền toái ...
Tần Duyệt cười châm chọc nói:
- Không có đi học đúng không?
Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:
- Ùm.
Tần Duyệt tò mò hỏi:
- Ông ấy tìm anh làm gì vậy?
Trần Thương suy nghĩ một lát, vị Oersted này muốn làm biên ủy của mình, cứ như vậy, có thể xem là làm trợ thủ của mình đi ...
- Anh ấy muốn làm trợ thủ cho anh.
Trần Thương vừa vặn nói, Tần Duyệt kém chút phun ra một ngụm nước, sặc sụa.
Khụ khụ ... Khu khu! Da mặt anh càng ngày cang dày, anh còn không nhận ra người ta, làm trợ thủ cho anh ...
Trần Thương nói thầm một tiếng:
- Anh không nhận ra ông ấy, nhưng ông ấy nhận biết anh.
Sau khi nói câu nói này, Trần Thương bỗng nhiên sửng sốt một chút!
Đúng nha.
Anh cần gì nhận biết nhiều người như vậy chứ?
Chờ anh lợi hại hơn, để cho bọn họ tới chủ động nhận biết mình, được rồi, cứ như vậy, không thể nghi ngờ sẽ tiết kiệm rất nhiều khí lực.
Tần Duyệt liếc mắt:
- Khoác lác!
Đối với chất vấn của Tần Duyệt, Trần Thương có rất nhiều loại biện pháp giải quyết, anh nhìn đồng hồ, nhanh đi ngủ, quyết định lựa chọn phương thức đơn giản mà thô bạo nhất.
Hê hê hê hê ...
Ngày hôm sau, Trần Thương đến bệnh viện, thời gian còn sớm, thuận tiện đi nhìn Xa Linh một chút.
Khôi phục rất tốt.
Hôm qua sau phẫu thuật, Xa Linh Hoa tiến vào một căn phòng giám sát với ba của cô bé là Xa Triết Hoa.
Nhìn con gái phẫu thuật thành công, Xa Triết Hoa cười rất vui vẻ.
Mà sau khi Xa Linh tỉnh lại sau cơn mê, nhìn thấy Xa Triết Hoa, nét mặt cũng vui như hoa.
Nhìn hai người mỉm cười, mặt Trần Thương cũng xuất hiện một nụ cười, hết sức vui mừng.
Chuyện vui vẻ nhất khi làm bác sĩ, chính là nhìn gia đình sắp phá nát được cứu vớt, loại vui vẻ này so với việc mang hi vọng cho người ta, mới là vui vẻ nhất.
Khi giao ban buổi sáng, Kiều Thành An nhìn mọi người.
- Mượn thời gian này, nói chút chuyện với mọi người, đây ... Liên quan tới sắp xếp nhân viên công tác huấn luyện phẫu thuật tuyến tụy, đã tạm thời đã sắp xếp xong.
- Cụ thể nhân viên huấn luyện có 10 người, trong đó nhân viên phòng ban chúng ta có 4 tên, Trần Thương, Lý Việt ... Khoa Ngoại tổng hợp sáu người ... Còn về hộ lý cần có 22 nhân viên phục vụ ...
Sau khi công bố xong.
Kiều Thành An nhìn Trần Thương:
- Còn có khâu quan trọng nhất, biểu diễn phẫu thuật, hôm nay tôi nói qua với bệnh viện địa phương rồi, chủ yếu có năm cuộc phẫu thuật, Trần Thương, đến lúc đó anh là bác sĩ mổ chính, chuẩn bị sẵn sàng, anh soạn ra một danh sách nhân viên cần hỗ trợ cho mình, giao cho tôi.
Dư Dũng Cương nhìn thoáng qua Mã Nguyệt Huy:
- Mã Nguyệt Huy, đến lúc đó anh trợ thủ cho Trần Thương, Lý Việt anh cũng đi.
Theo một câu của Kiều Thành An, bên trong văn phòng yên tĩnh trở lại!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!