Xem bệnh, quyền tự chủ này là ở trong tay người bệnh.
Nghe thấy Dương Khiết, Trần Thương cũng hơi bất đắc dĩ.
Cũng không thể để bệnh viện an bài mấy trăm người đàn ông, đứng ngay cửa ra vào, sau đó cột người bệnh lên trên giường, bắt đầu kiểm nghiệm các loại sinh lý sinh hóa, tiếp đó X-quang, dây chuyền hạch từ CT, cuối cùng đè người bệnh lại tiêm thuốc tê, ném ở trên bàn phẫu thuật được.
Cái này ... Cũng là không thể nào.
Trần Thương thở dài:
- Chạy thì chạy đi.
Có điều, do dự một hồi, Trần Thương vẫn luôn có hơi không yên lòng, đứng dậy đi ra bên ngoài.
Dương Khiết sững sờ:
- Bác sĩ Trần, anh định đi đâu?
Trần Thương không quay đầu, nói thẳng một câu:
- Nha! Không có chuyện gì, tôi thấy chắc là chưa chạy xa đâu, nói không chừng còn đang nằm trên mặt cỏ ở đâu đó, khiêng trở về vẫn có thể trị!
Một câu làm cho Dương Khiết suýt chút phun sữa!
Cái này cũng được à?
Dương Khiết nở nụ cười.
Trần Thương nhìn xung quanh một lần, hoàn toàn chính xác không tìm được người nào, lần này, anh mới yên tâm.
Dù sao, có thể chạy xa như vậy, hẳn không phải là viêm tụy hoại tử xuất huyết cấp tính, nhiều nhất cũng chỉ là viêm tụy phù nề cấp tính.
Hơi trầm ngâm một lát, Trần Thương an tâm trở về cấp cứu.
Dương Khiết bất đắc dĩ cười nói:
- Tìm được không?
Trần Thương lắc đầu:
- Không có, mặt cỏ bồn hoa nhà vệ sinh cũng tìm hết rồi, không thấy.
Dương Khiết nhìn Trần Thương muốn cười:
- Bác sĩ Trần, anh có cần phải xuẩn manh như thế hay không?
Trần Thương sững sờ, nghiêm túc nói:
- Chị Dương, chị khẳng định hơi hiểu lầm với thuộc tính của em rồi.
Chuyện người đo chỉ là một đoạn nhạc đệm, Trần Thương bên này vẫn tiếp tục đầu nhập vào công việc.
Buổi trưa sau khi tan tầm, Trần Thương không về phòng mà ở văn phòng đặt thức ăn ngoài, buổi sáng có tương đối nhiều người bệnh, sau khi xử lý người bệnh nằm viện xong, lại tới rất nhiều người bị thương ngoài cần kịp thời xử lý.
Xử lý toàn bộ xong, đã đến đúng một giờ trưa.
Sau khi anh trai giao hàng cầm túi thức ăn để xuống, nhìn Trần Thương một
cái:
- Bác sĩ Trần, ăn cơm sớm một chút.
Trần Thương cười cười.
Nói đến, khoảng thời gian Trần Thương ở cấp cứu này đến nay, đã quen biết mấy người shipper giao hàng, họ đưa cơm ngay gần bệnh viện, một tới hai đi thật đúng là đã quen thuộc
Vừa vặn ăn cơm, Trần Thương đứng dậy đi phòng trực ban.
Nơi này so với phòng trực ban ở Tỉnh Nhị Viện còn lớn hơn không ít, mấy cái giường, lão Mã nẵm ở nơi đó ngủ tiếng ngáy rung trời, có điều không ảnh hưởng tới Lý Việt bên cạnh chút nào.
Buổi sáng thứ hai là thật bận rộn, sau khi lão Mã tới từ tám giờ sáng, giao ban cũng không kịp, trực tiếp theo xe mang theo Lý Việt đi chấp hành nhiệm vụ cấp cứu.
Thủ đô quá lớn, khác biệt so với An Dương, trung tâm cấp cứu thủ đô là toàn bộ trung tâm cấp cứu của thành phố.
Viện trợ hai ca phẫu thuật cấp cứu, sau khi trở về, hai người cũng thành như vậy, bữa trưa thì ăn bánh mì trong tủ lạnh.
Trần Thương vừa mới nằm ngủ, điện thoại đột nhiên vang lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!