Video không ngắn, trôi qua chỉ có mười mấy phút.
Người trong phòng đều nghe thấy được.
Người bệnh, y tá, bác sĩ, đều bị âm thanh của Đào An Nhiên hấp dẫn.
Đào Quân vội vàng nói xin lỗi:
- Thật xin lỗi, quấy rầy mọi người rồi.
Dứt lời, nhanh chóng nói qua với Trần Thương:
- Bác sĩ Trần, gửi qua điện thoại di động của tôi đi, đúng rồi ... Điện thoại của tôi đâu?
Đào Quân lau nước mắt trên mặt, mặc du đang rơi lệ, thế nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười vui vẻ.
Cha, một cái xưng hô như vậy, đã bao lâu ông không được nghe thấy.
Khi nhìn thấy Đào An Nhiên nói một chữ này trong video, không chỉ có Đào Quân nước mắt rơi xuống, ngay cả Đào An Nhiên trong video cũng khóc rống lên.
Trần Thương bất đắc dĩ hít sâu một hơi, tiểu y tá bên cạnh cũng hơi xúc động, trực tiếp đưa hai tấm khăn tay qua.
Đào Quân vội vàng nói cảm ơn.
Trần Thương nhìn Đào Quân:
Điện thoại, đã đưa cho con gái của anh, vào khi anh phẫu thuật, bởi vì lo lắng xác suất thanh công quá thấp, lúc đó tôi đã nói tiểu Kha đưa cho con gái anh.
Đào Quân lập tức sửng sốt một chút:
- Nó ... Hôm qua có đến?
Trần Thương gật đầu:
- Sau khi xảy ra chuyện hôm qua, khu trưởng Lâu đã liên hệ cục công an, tìm kiếm người nhà của anh, mới tìm được họ, hi vọng có thể tới gặp anh một lần cuối.
Nghe thấy Trần Thương, Đào Quân bất đắc dĩ thở dài.
- Ai ... Kết quả là, còn phải phiền phức họ, thân thể của tôi còn tốt, cũng không chắc chắn có thể làm việc nha? Con gái thật vất vả đi công tác, cái này lại đến chăm sóc tôi ...
Đào Quân một phen để tiểu hộ sĩ vừa hơi cảm xúc.
Người làm cha, ai không phải như vậy?
Đều không nguyện ý tìm phiền phức cho con cái của mình.
Phàm là bản thân có thể động một chút, cũng không muốn phiền phức họ.
Trần Thương lắc đầu:
Lanh đạo đon vị của cac anh toi, khu trưởng Lâu cũng tới, chuyen lần này của anh, chính phủ rất xem trọng, sau khi đi ra ngoài, đơn vị các anh sẽ chuyển anh qua chính thức, tiếp đó điều nhiệm một cái công việc dễ dàng một chút, những phí chữa bệnh này cũng đều thanh toán tất cả rồi.
Đúng rồi, anh hôm nay còn được đăng lên báo, khi tôi tới quên mua cho anh một phần, ngày mai đi làm, tôi mang cho anh một phần.
Anh bây giờ là anh hùng đấy!
Khi Đào Quân nghe thấy những lời này, bất đắc dĩ lắc đầu, xúc động một tiếng, thở dài.
Trong lòng cũng là rất có cảm xúc.
Cả đời này, gian khổ nhiều năm, sóng to gió lớn đi tới, mặc dù không có nhiều tiền, thế nhưng chuyện từng gặp phải, đồ vật nhìn thấy cũng không ít.
Huy Chương chống lũ cứu tế hạng 2, kém chut đa làm ông không còn chân.
Huy Chương người cứu viện địa chấn hạng 3, cứu 31 người.
Day deu la huan Chuong cong lao của anh.
Thế nhưng mà, xã hội nói cho anh biết, mấy thứ này, có đôi khi hữu dụng, có đôi khi ... Thật không có tác dụng lớn tới vậy.
Rời đi bộ đội, trở về xã hội, chứa chan nhiệt huyết, muốn xông xáo ra sự nghiệp một phen.
Đi hộ tống xe than đá ở Sơn Tây, mang theo mười người anh em, cũng là uy phong lẫm liệt, đi theo ông chủ than đá, cũng gặp không ít, sau đó ...
Thế nhưng, kết quả vẫn là.
Anh phát hiện, bản thân cho rằng đang làm chuyện tốt, lại bị rất nhiều người không đáng giá nhắc tới!
Ma nhung chuyen ban than trước gio khinh thường làm, lại được người tôn kính gọi tiếng anh.
Để ông bắt đầu hoài nghi là xã hội thay đổi rồi?
Cái này mới đi đường quanh co.
Cùng nói là con gái của mình sợ trì hoãn, chẳng bằng nói là lần lao ngục này là cứu rỗi dành cho anh.
Cuộc sống sáu năm lao ngục, đi ra sau đó, anh phát hiện thế giới lại thay đổi.
Người từng là đại ca, tiến vào ngục giam, từng làm ông chủ, phá sản.