Tràng diện một trận xấu hổ!
Đại não của Tôn Quảng Vũ trực tiếp chết máy ...
Cái gì gọi là bên trong ổ cứng đã có video? Có muốn ghi đè hay không?
Mà lại hai video, một cái là nguyên bản?
Video này từ đâu tới?
Lập tức nhiều thông tin như thế, quả thực hơi làm khó Tôn Quảng Vũ rồi.
Anh trừng to mắt nhìn vừa Tần Duyệt:
Tất cả những thứ này làm giáo sư Tôn Quảng Vũ tiếp nhận, thực tế là rất khó khăn ...
Vào lúc này mọi người cùng nhau nhìn Tần Duyệt.
Tần Duyệt nhìn nhân viên công tác, khụ khụ một tiếng, ngượng ngùng cười một tiếng:
- Thật à? Thật là trùng hợp nha ...
Nhân viên công tác hơi dở khóc dở cười:
- Ha ha, thật là trùng hợp.
Thế nhưng, rất rõ ràng, một cái chữ "trùng hợp" là không giải quyết được vấn
đề.
Cũng may vào lúc này, bỗng nhiên Chủ nhiệm Hà nói:
- Cái này, tiểu Trương, có phải là khi copy video, anh không có chú ý hay không? Anh that sự cung qua không can thận rồi.
Vị bác sĩ họ Trương này lập tức vỗ trán một cái:
- Ai nha, thật không tiện, tôi vừa rồi nghe mấy vị chủ nhiệm nói chuyện phiếm, hơi quá đầu nhập vào, trong lúc nhất thời không để ý.
Tần Duyệt thấy thế, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, không thể không nói, gừng càng già càng cay!
Vị Hà Chí Khiêm tiện tay ra một chiêu này, hời hợt hóa giải hết toàn bộ chuyện “trùng hợp" này.
Hiện tại, mặc dù Tôn Quảng Vũ không hiểu ra sao, thế nhưng cũng không quan trọng.
Mọi người mượn bắt đầu thảo luận chuyện phẫu thuật.
Mà càng thảo luận, ý nghĩ của mọi người cũng càng nhiều.
Học thuật nghiên cứu cuối cùng cần tiếp thu ý kiến quần chúng.
Khi ước chừng hơn sáu giờ, bên này Trần Thương đã làm xong phẩu thuật, cầm điện thoại lên trực tiếp đánh tới cho Hà Chí Khiêm:
Chủ nhiệm Hà, tôi bay gio đang ở phòng phẩu thuật, nếu không ... Ngài tới đi? Một hồi có thể sẽ còn một ca phẫu thuật nữa.
Hà Chí Khiêm nghe xong, lập tức gật đầu đồng ý:
- Tốt tốt, hiện tại tôi đang đi qua với Chủ nhiệm Tôn rồi.
Trần Thương gật đầu, lúc này mới cúp điện thoại.
Mà Hà Chí Khiêm nhìn Tôn Quảng Vũ nói:
- Chủ nhiệm Tôn, chúng tôi đi phòng phẫu thuật nha, một hồi bác sĩ Trần có thể sẽ còn phẫu thuật nữa.
Lập tức ánh mắt Tôn Quảng Vũ sáng lên, hơi hưng phấn, cười nói:
- Chủ nhiệm Trần này thật đúng là một người cuồng công việc nha!
Hà Chí Khiêm bất đắc dĩ cười lắc đầu, một mặt thần bí nói đến:
- Bác sĩ Trần này thật khó lường!
Tôn Quảng Vũ nghe thấy Hà Chí Khiêm tán thưởng Trần Thương như thế, lòng tò mò cũng nhiều hơn mấy phần:
- Ô? Chẳng lẽ Chủ nhiệm Trần còn có chỗ nào hơn người à?
Hà Chí Khiêm cười cười, nói đến: