Hà Chí Khiêm cầm điện thoại lên:
- Xem giúp tôi bây giờ cậu ấy có đang bận không, đưa điện thoại cho cậu ấy một chút.
Tôn Nghiễm Vũ vừa nghe, vội vàng nói cảm ơn.
Điện thoại không bao lâu thì được bắt.
- Bác sĩ Trần, bây giờ cậu có rảnh không?
Lúc này Trần Thương đang làm phẫu thuật trong phòng phẫu thuật, để y tá cầm điện thoại:
- Chủ nhiệm Hà, cháu đang làm phẫu thuật, có thể phải mất hai giờ.
Bên này đầu dây Tôn Nghiễm Vũ nói, nghĩ tới nghĩ lui, bên Tôn Nghiễm Vũ cũng không thể đợi quá lâu.
Sau khi thảo luận một phen, nói:
- Ông nói cho cậu ấy biết, ngày khác tôi mời cậu ấy đến bệnh viện chúng tôi giảng bài, ông xem có tiện không?
Hà Chí Khiêm gật đầu:
- Bác sĩ Trần, gần đây cậu có thì thời gian rảnh không? Bên này có một người bạn cảm thấy hứng thú với ca phẫu thuật hôm qua của cậu, muốn mời cậu qua giảng bài, chủ nhiệm Tôn của bệnh viện Hiệp Hòa đối với cậu ...
Bên này Hà Chí Khiêm lời còn chưa dứt, Trần Thương trực tiếp từ chối:
Xin lỗi, chủ nhiệm Hà gần đây cháu thật sự không có thời gian, chờ qua khoảng thời gian bận rộn này rồi hãy nói.
Trần Thương không phải là một người không quả quyết, có thể giúp thì giúp, không thể giúp sẽ trực tiếp từ chối.
Gần đây anh có một đống chuyện, một đống lớn luận văn, căn bản là không thể phân thân.
- Chủ nhiệm Hà, bên này cháu phẫu thuật xong rồi liên lạc.
Nói xong, bên đường dây của Trần Thương đã truyền đến tiếng tít tít tít ...
Trong phòng yên tĩnh lại!
Thật rất yên tĩnh.
Mặt Tôn Nghiễm Vũ rất đỏ.
Thật rất đỏ!
Cho tới bây giờ đều là ông được mời đi giảng bài, ông là bảng hiệu của Hiệp Hòa, mời một người tới giảng bài, không ngờ bị từ chối không chút lưu tình.
Khiến Tôn Nghiễm Vũ lập tức không phản ứng kịp.
Hà Chí Khiêm cũng hơi lúng túng.
Tôn Nghiễm Vũ thở dài:
- Chủ nhiệm Ha, chủ nhiem Tran ban bịu cung thoi đi, cho co thoi gian chung tôi lại hẹn lại.
Tiểu Tần, đi.
Nói xong, Tôn Nghiễm Vũ đưa Tần Duyệt rời đi.
Để lại một đống người bên trong phòng làm việc cảm thấy mắt choáng váng.
Có thể đi Hiệp Hòa giảng bài, cơ hội tốt như vậy, ai lại nguyện ý bỏ qua?
Nói, tôi đã từng đến Hiệp Hòa giảng bài, hãnh diện cỡ nào cơ chứ?
Nhưng mà ...
Trần Thương lại từ chối không chút lưu tình.
Mọi người ở phổ ngoại khoa đối với Trần Thương cũng không phải là rất rõ, nhưng mà bây giờ ... Trần Thương lập tức cho mọi người một ấn tượng rất cao lãnh.
Tài nghệ cao, không nghi ngờ chút nào!
Lạnh! Là thật lạnh, từ chối không giữ một chút mặt mũi nào cho chủ nhiệm Hà, cũng không quan tâm bảng hiệu của Hiệp Hòa.
Đấy chính là đại lão đó?
Trong lúc nhất thời, mọi người không nhịn được xúc động.
Sau khi Tôn Nghiễm Vũ dẫn Tần Duyệt rời đi, trực tiếp lái xe chuẩn bị rời đi.
Đối với việc mất thể diện trước mặt học sinh trước mặt của mình, Tôn Nghiễm Vũ vẫn hơi khó chịu ...
Ngồi trên xe, Tần Duyệt yên lặng, không biết nên nói gì.
Mặc dù bề ngoài đối với hoàn cảnh của thầy cô hơi lúng túng, nếu như đối phương là người khác, cô đã dùng sức nói xấu để an ủi thầy.
Nhưng mà ...
Đối phương là chồng mình.
Đây cũng quá khó khăn.
Hơn nữa, trong lòng Tần Duyệt hơi vui vẻ: Thì ra chồng mình cũng có một mặt tổng tài bá đạo!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!