Hoá ra, từ trước đến nay làm phụ trợ không hề cô đơn.
Đánh vào hạch tâm của phụ trợ chính là vì học trộm.
Xem ra hệ thống rất hiểu ý người nha ...
Khởi đầu tốt đẹp!
Tiếp tục mở túi.
[ Đinh! Chúc mừng anh mở ra túi phúc, nhận được tinh thông về lĩnh vực ruột non, sau khi sử dụng, có thể hiểu rõ về kết cấu, tiến hành xâm nhập công năng ruột non. ]
Trần Thương nhìn tin đến từ hệ thống này, nhẹ gật đầu hài lòng.
Trung quy trung củ.
Thời gian khiến lòng người kích động nhất đã đến.
Dựa theo nguyên tắc đồ tốt đẹp mắt, Trần Thương chậm rãi lấy kim sắc bị trong truyền thuyết ra.
[ Độ chính xác của mắt: Kim sắc bị, thuộc tính: độ chính xác của mắt + 30, tăng khả năng phân biệt, càng thêm khả năng phát hiện các vùng nhạy cảm khác nhau cùng không đủ, nhìn sự vật tinh vi hơn, có thêm năng lực phân biệt và giám định; Kỹ năng chủ động: Nhìn chăm chú (mỗi ngày một lần): Sau khi sử dụng nhìn chăm chú, có thể đề cao độ chính xác của mắt lên tới 100, duy trì thời gian liên tục là 10 phút. ]
Trần Thương lập tức sững sờ!
Mẹ nó.
Tự bị mang thần kỹ.
Gia tăng độ chính xác hai mắt, đây đối với việc can dự phẫu thuật và phẫu thuật thần kinh mà nói, kỹ năng này có thể gọi là thần kỹ.
Mặc dù bây giờ đối với Trần Thương mà nói thì khả năng là tác dụng không có lớn như vậy, thế nhưng trong tương lai, khẳng định sẽ trở thành ưu thế cho Trần Thương.
Nghĩ tới đây, Trần Thương tự nhiên cũng trở nên hưng phấn không thôi.
Ba phần thưởng, đều rất tốt.
Mười giờ sáng, Trần Thương đến phòng hồi sức thăm Xa Triết Hoa, hiện tại anh đã tỉnh, chỉ là vẫn chưa thể nói chuyện.
Hiện tại cũng không thể làm phẫu thuật tổn thương thanh quản.
Xa Triết Hoa vuốt cuống họng rồi nói một câu, nghe không rõ lắm, hơi khàn giọng.
-Cám ơn anh, bác sĩ Trần!
Trần Thương cười cười, y tá đưa số liệu giám sát cho Trần Thương xem, sau khi nhìn một lần, cũng không có tình huống gì đặc biệt.
Hậu phẫu chưa từng xuất hiện rõ biến chứng bệnh cấp tính bệnh, đến mức tình trạng khôi phục, còn phải chờ thêm thời gian để quan sát.
Nói tóm lại, Xa Triết Hoa khôi phục vẫn rất nhanh.
Trong phòng giám sát bệnh không cho người nhà nán lại, Trần Thương cũng không nhìn thấy cô bé kia ở đây.
Buổi sáng, lúc Trần Thương không bận rộn đã đi một chuyến đến siêu thị trong bệnh viện, mua một ít bánh kẹo khá ngon, định bụng khi gặp cô bé kia sẽ đưa cho nó.
Nhưng một cú điện thoại đã khiến Trần Thương không thể làm theo dự tính.
Bác sĩ Trần, tôi là Howard! Hôm nay đoàn luật sư của chúng tôi sẽ tới, nếu như thuận tiện, hôm nay vừa vặn chúng ta có thể trò chuyện một chút với nhau, mau chóng hoàn thiện hiệp ước.
Trần Thương lập tức sửng sốt một chút:
- Bên phía tôi còn chưa liên hệ luật sư.
Howard gật đầu cười một tiếng:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!