Tần Duyệt kinh ngạc một chút, xoay người lại nhìn Trần Thương, trong mắt tràn đầy phức tạp.
- Em ... Suy nghĩ kỹ lại đã!
Trần Thương không nói, cái này có gì mà suy nghĩ:
- Lập tức mở ra, do dự gì, chờ em đấy ...
Tần Duyệt vẫn cảm thấy rất khó tiếp nhận ...
Nháy mắt một cái nhìn Trần Thương chầm chẳm, có chút ngượng ngùng:
- Nhất định phải sao?
Lúc này, âm thanh mở trò chơi quen thuộc vang lên:
Trần Thương không nhịn được nói, em không đến anh và Vương Dũng chơi
nhé.
Tần Duyệt nghe trò chơi, lập tức bừng tỉnh hiểu ra.
Trong lúc nhất thời, đỏ mặt như mông con khỉ vậy.
Trần Thương thấy vậy, đột nhiên ha ha ha cười lớn.
- Ha ha ha ha ... Anh đủ rồi đó!
Cười nhạo em, anh nói trong đầu dưa nhỏ của em cả ngày đều suy nghĩ cái gì thế không biết!
Tần Duyệt thẹn quá thành giận, cầm gối lên lần nữa đánh về phía Trần Thương.
Đều tại anh!
- Anh còn không biết xấu hổ mà nói?
Anh cung lam em hư!
- Em muốn giết anh!
Trần Thương sợ hết hồn:
- Chị tha mạng, hạ thủ lưu tình ... Mau vào đi, còn đang chờ một mình em đó!
Lúc này Tần Duyệt mới xóa bỏ, leo lên trò chơi.
Vương Dũng, Vương Khiêm đều ở đây
Nhìn thấy hai người đi lên, lập tức chao hỏi.
Bốn người bọn họ đều là người tuổi trẻ, cùng nhóm vào bệnh viện, ngày thường sở thích cũng khá giống nhau.
Chơi một nhóm với nhau, thỉnh thoảng cũng chơi trò chơi.
Nhất định không nên cho là bác sĩ không chơi trò chơi, bọn họ chơi có thể so với ai khác cũng đều gan hơn ...
Mở mic đội ra.
Tần Duyệt:
- Ôi ... Ôi, ông xã cứu em!
Trần Thương:
- Bà xã, chờ anh ... Bà xã ... em đừng chạy!
Tần Duyệt:
- Ông xã, em cho anh gấp tám lần nội soi!
Bên kia Vương Dũng và Vương Khiêm hết ý kiến:
Chị, hai người một căn phòng, lại không thể tắt mic à? Tú ân ái như vậy có thích hợp không?
Vương Dũng muốn khóc:
- Đúng vậy, có thể chăm sóc cảm xúc của cẩu độc thân một chút không?
Hai mắt Trần Thương và Tần Duyệt nhìn nhau một cái, không nhịn được cười ha hả:
- Xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi cố ý!
Một câu nói, khiến Vương Dũng tức gần chết!
Chơi đến trưa, Tần Duyệt chăm sóc Trần Thương, buổi trưa làm thức ăn.
Nhưng mà ...
Trần Thương cũng biết cô không yên lòng.
Đến khi buổi nghỉ trưa, Tần Duyệt mắt to nhìn chẳm chằm Trần Thương:
- Ông xã, em muốn ngủ một giấc mỹ dung?
Trần Thương lạnh người ...
Ba mươi như chó sói!
...
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, Trần Thương cảm giác áp lực gần đây càng lúc càng lớn.
Bài tập hằng ngày của Tần tiểu liếm chính mình cũng có chút lực bất tòng tâm.
- Chồng, đến nha ...
Tần Duyệt tay cầm máy tính bảng, nói đối với Trần Thương.
Trần Thương bất đắc dĩ, khóc không ra nước mắt:
- Chị ơi, anh ... Thật không được mà!
Tần Duyệt thở dài:
- Người bệnh này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đã liên tục phát sốt năm sáu ngày, phẫu thuật rất thuận lợi mà ...
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!