Trong nhóm không có người nói chuyện, bởi vì cái này tựa như đã thành kỳ vọng cuối cùng của mọi người.
Người dì kia là người thành lập nhóm trò chuyện, nhưng mà hôm nay ... Cô lại rời đi.
Người chung phòng bệnh là một cái tổ chức thần kỳ, họ hai bên an ủi, trợ giúp lẫn nhau, cùng một chỗ đi cố gắng tìm kiếm sinh cơ ...
Nhưng mà hom nay tin tức này, để mọi người cham chạp không thể trì hoãn
tới
Không biết qua bao lâu, người đàn ông gửi đi video vừa rồi kia nói:
- Nếu như ... Tôi nói là nếu như, nếu như không có hi vọng, tôi có lẽ sẽ đi xin làm dạng một ca phẫu thuật này, cho con gái tôi!
Tôi hôm nay đi nhìn cái người tình nguyện phẫu thuật kia, anh còn sống.
- Tôi cảm thấy ... Đây là hi vọng cuối cùng!
Người đàn ông nói sau đó, vội vàng có người từ chối.
- Anh à, anh không thể như vậy, anh cũng nhìn thấy, đây là vật thí nghiệm, xác suất thành công rất khó nói!
- Tôi biết họ quen dùng buff, chính là hấp dẫn người tình nguyện!
Người đàn ông nhìn nhóm hữu khuyên giải, bất đắc dĩ nói:
- Anh nói đúng! Tôi cũng hiểu rõ, thế nhưng mà ... Tôi có lựa chọn à?
Toi đi trung tam y học Mayo, đi Smidt trai tim trung tam nghiên cứu bệnh viện Cedars-Sinai! Tôi thậm chí chạy đi Thụy Điển, đi nước Anh ... Thế nhưng mà tôi thật không biết đi đâu!
- Tiên sinh Mond Alvin ở bệnh viện Presbyterian New York nói cho tôi, xác suất thành công phẫu thuật của đứa trẻ cao tới một nửa! Cái này ... Là cái cao nhất trước mắt, tôi chỉ có thể tin tưởng họ!
Người đàn ông, để mọi người hơi tuyệt vọng!
Một số thời khắc, đáng sợ nhất còn không phải những cái bệnh cấp tính kia.
Mà là loại hi vọng kia liên tục ăn mòn anh, cuối cùng lại nói cho anh biết cái bệnh tật này không có thuốc nào cứu được.
Cho chỗ trống để anh né tránh, cơ hội cho anh tìm y hỏi thuốc, thế nhưng mà ... Từ trước đến nay không cho anh hi vọng sinh tồn.
Loại đầm lầy này giống như thống khổ, là những bi thương lớn nhất sâu trong lòng!
- Đúng nha, chúng ta còn có thể đi chỗ nào?
Tất cả mọi người cảm giác mình bị thế giới từ bỏ!
Mà vừa lúc này, Chu Hán Lượng phía sau chảy ra từng tia từng tia mồ hôi lạnh!
Đều do anh!
Khoảng thời gian này vẫn luôn bồi tiếp đứa trẻ, đã quên những chuyện này trong nhóm.
Khi làm anh nhìn thấy nhóm hữu họ đang bôn ba trên toàn thế giới, lại không nhìn thấy hi vọng, Chu Hán Lượng bỗng nhiên nói câu:
-Không! Còn co cơ hội!
Mọi người nghe xong, lập tức nhìn Chu Hán Lượng, phát dấu chấm hỏi!
Chu Hán Lượng lúc này, không biết vì sao, một cỗ đến từ hưng phấn và kích động trong lòng tràn ngập não hải!
- Chỗ nào? Chỗ nào có thể cứu? Lão Chu anh mau nói đi!
- Tôi đã mang theo con gai của mình chuẩn bị đi New York bệnh viện Presbyterian!
Trong lòng Chu Hán Lượng hơi bành trướng và kích động:
- Về nước! Trung Quốc! Thủ đô! Nơi này có hi vọng!
Mọi người sau khi nhìn thấy hai chữ Trung Quốc, lập tức im lặng.
Thật có thể cứu à?
Có thể cứu hội, cần đi ra ngoài à?
- Hiệp Hòa à? Tôi đi hỏi, cơ hội chỉ có ba phần!