- Bác sĩ Trần, đừng đóng cửa, tôi đi cất đồ.
Anh bất ngờ liếc nhìn bình sữa trong tay Dương Khiết, cười nói:
- Chị Dương, gần đây tôi có đọc một báo cáo nghiên cứu, bảo quản sữa mẹ không đúng cách dễ sinh ra vi khuẩn, không tốt cho trẻ nhỏ, chị nên hết sức lưu ý ...
Sau khi cô nghe vậy thì trở nên tò mò vội vàng hỏi nhanh:
Báo cáo thế nào? Bác sĩ Trần, nói cho tôi biết với?
Trần Thương cười:
- Bởi vì bản thân môi trường sữa mẹ là đặc biệt, việc tiết sữa mẹ phải chịu nhiều tác động của công cụ, rất dễ để sinh sôi một số loài vi khuẩn đặc biệt, vì vậy hãy cẩn thận cho dù đó là thiết bị hay chỗ chứa và nhất là trong tủ lạnh bệnh viện ... Đứa trẻ có sức đề kháng kém vậy nên ...
Duong Khiết nhanh chong mỉm cuoi cam on khi nghe những loi khuyen của Trần Thương.
Cô có một cái tên tiện dụng, cô mới chỉ 30 tuổi, nhưng Mã Nguyệt Huy cũng gọi là Dương Khiết, chữ Khiết nghe giống như chữ chị.
Cô hiện giờ trong thời kỳ cho con bú nên thường xuyên đi làm về chuẩn bị thức ăn, sữa cho con, vì là cùng một nhóm nên mọi người thỉnh thoảng lại trêu đùa nhau.
Bản thân Trần Thương tính tình tốt, dễ hòa đồng, không so đo tính toán, cộng thêm cái miệng ngọt ngào nên cũng rất nổi trội trong nhóm đầu.
Trong phòng làm việc của mỗi bác sĩ có một cái tủ lạnh nên Dương Khiết thường đặt nó vào.
Mặc dù sữa có thể giữ tươi trong tủ lạnh nhưng có thể không đảm bảo an toàn!
Có rất nhiều đồ ăn nhanh như bánh mì và giăm bông trong văn phòng bác sĩ, đôi khi nó bị hỏng nên không ai quan tâm, vì vậy anh rất sẵn lòng nhắc nhở cô ấy.
Khi Trần Thương nói về việc này khiến Dương Khiết cũng ngạc nhiên!
Cô tỉ mỉ ngẫm nghĩ lại đay là sự thật!
Đứa bé vẫn còn nhỏ, sức đề kháng của nó không thể so sánh với người lớn, nhưng cũng không dễ xảy ra vấn đề.
Tuy nhiên, hút thì cũng đã hút rồi, bỏ đi cũng không được.
Cô cũng không muốn tự mình uống nó.
Đắn đo một lúc, cô nhìn Trần Thương nói:
- Tiểu Trần, lời em nói rất có lý, hay là ... Để cho em? Em uống đi? Dinh dưỡng đồi dào lắm đó!
Trần Thương nghe vậy lập tức xấu hổ:
- Cái này, Chị Dương không cần à.
Dương Khiết bật cười:
- Không sao, chị không có bệnh truyền nhiễm. Thật là tiếc khi vứt bỏ thứ tốt này! Thanh niên muốn phát triển, nên uống nhiều hơn.
Anh cười không nổi, dù chỉ là chuyện rất bình thường, thậm chí có người rao bán trên mạng nhưng Trần Thương vẫn hơi khó chịu khi thấy nó là của một người thật.
Lúc này, tổ trưởng Mã Nguyệt Huy vừa bước vào phòng trực thì đã thấy cả
hai.
Ông bỗng thấy chai nhỏ trong tay Dương Khiết ngay lập tức mỉm cười:
- Dương Khiết, cô lại lưu giữ đồ ăn cho em bé nữa à!
Cô cười:
Hom nay khong de danh, bon tre đủ an, tieu Tran, em cam lay!
Trần Thương được Dương thiếu phụ tặng thứ này, vì sợ Tần Nguyệt bỏ rơi mình nên tự nhiên từ chối.
Dương Khiết thấy Trần Thương cũng ngượng ngùng, cô cười nói:
- Quên đi, nếu nói như vậy, tôi không dám cho đứa nhỏ dùng, để không xảy ra chuyện, tôi sẽ vứt bỏ vậy!
Sau khi Mã Nguyệt Huy nghe thấy ngỡ ngàng một lúc, nói:
- Đừng ném, Dương Khiết, đây là đồ tốt, cho tôi đi! Để bổ sung!
Mã Nguyệt Huy nói một loạt rồi trực tiếp cầm lấy cái chai rồi nói:
- Á? Nó vẫn còn ấm! Đồ tươi?
Dương Khiết liếc ông:
- Có phải lần trước ông đã lén uống thứ mà tôi bỏ vào!
Nói xong cô xấu hổ chạy đi:
- Tôi còn có việc!
Mã Nguyệt Huy nhìn anh thở dài rồi lắc đầu:
- Tiểu Trần à, cậu vẫn còn quá trẻ.
Trần Thương ngỡ ngàng:
- Cái này liên quan gì đến tuổi trẻ?
Ông lắc đầu, mở nắp ra, trực tiếp uống ừng ực.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!