Một đoàn người Trần Thương kết bạn đi đến ngoại khoa tim.
Có thể làm cho chủ nhiệm khoa ngoại tim đích thân tự mình xuống mời, có thể tưởng tượng ra gia đình người bệnh khẳng định không phú thì quý, phòng bệnh chẳng qua là gian phòng bình thường, không có cai VIP lòe loẹt gì, hơn nữa ở trung tâm cấp cứu cũng không có định nghĩa phòng bệnh VIP này.
Đây là quy định của Ngô Đồng Phủ, ai vào ở đến cũng không có phòng một người.
Người nhà người bệnh trở về phòng bệnh, mà Từ Tử Minh mang theo hai người Mã Nguyệt Huy và Trần Thương tới văn phòng bác sĩ.
Chủ nhiệm ngoại khoa tim Từ Tử Minh tò mò trong lòng thật lâu, anh nhìn thoáng qua Mã Nguyệt Huy:
- Tổ trưởng Mã, cái này ... sao Trần Thương lại ở khoa các anh vậy?
Lúc ấy, Từ Tử Minh chính là giám khảo tổ chuyên gia giải thi đấu kỹ năng ngoại khoa tim, thấy tận mắt người quán quân là Trần Thương kia.
Vì lẽ đó ấn tượng đối với Trần Thương còn khắc sâu hơn rất nhiều.
Mã Nguyệt Huy sững sờ, nhìn thoáng qua Từ Tử Minh, sau đó quay người nhìn cham cham Trần Thương, hỏi:
- Ô? Chủ nhiệm Từ, hai người quen biết nhau à? Tiểu Trần, cậu và Từ chủ nhiệm quen không?
Trần Thương lập tức sửng sốt một chút:
- Tôi ... Không nhận ra nha ...
Từ Tử Minh bị một tên thiết thô lỗ không có nao như Mã Nguyệt Huy, chọc cho làm tức chết, nào có lời nói hỏi nào như vậy nha!
Trần Thương người ta mới đến bệnh viện mấy ngày!
Đương nhiên không biết mình, thế nhưng chính mình nhận biết người ta nha, thế nhưng mà ... Anh cái này hỏi cực kỳ không cho ông đây mặt mũi!
Trần Thương thốt lời này, rất nhiều đả thương người nha, không! Còn rất mất mặt ...
Quả nhiên, mấy bác sĩ xung quanh đều nhìn hướng bên này.
Mặt của Từ Tử Minh đỏ lên!
Từ Tử Minh tôi đường đường là chủ nhiệm khoa ngoại tim của trung tâm cấp cứu thủ đô, người ta không nhận ra tôi, tôi biết người ta, cái này mất mặt bao nhiêu nha!
Anh nhìn Mã Nguyệt Huy không hơi ý thức được nào đối với vấn đề của mình, thở dài, mà thôi mà thôi, tôi mà thèm tức giận anh à, sớm tối tức chết!
Ngay cả lão đại cũng đi mặc kệ anh, tôi để ý đến anh làm gì!
Không nên tức giận!
Từ Tử Minh trì hoãn thần sắc một chút:
- Tiểu Trần không nhận ra tôi, thế nhưng mà tôi biết tiểu Trần!
Mã Nguyệt Huy sững sờ:
- Chủ nhiệm Từ, sao anh lần vào ... Còn không tốt bằng Trần Thương à!
Trên mặt Từ Tử Minh lại là một tia hắc tuyến, dứt khoát ngoảnh mặt làm ngơ:
Cuối năm ngoái tôi là giám khảo chuyên gia của giải thi đấu kỹ năng ngoại khoa tim, tiểu Trần ở trong trận đấu là hạc giữa bầy gà, tự nhiên sẽ biết rõ cậu ta!
Trần Thương nghe xong, vội vàng xấu hổ cười một tiếng:
Chủ nhiem Từ, kính trọng đa lau kính trọng đã lau! Tôi thật ra đọc qua rất nhiều đề tài của ngài, rất có kiến giải, kiến giải ngài đối với bệnh van tim, tôi cảm giác rất đúng chỗ.
- Thật ra yêu thích và ngưỡng mộ đã lâu, chưa từng gặp mặt! Thật ra, chủ nhiệm Từ cũng có thể nói là nửa người thầy của tôi!
Lời này ra, mọi người quả nhiên đều cảm thấy thoai mai hơn, các bác sĩ ngoại khoa tim cũng đều bắt đầu bận rộn.
Nghe thấy Trần Thương nói như vậy, Từ Tử Minh lập tức cười cười, không tệ! Còn là cùng người thông minh biết nói chuyện!
Hơn nữa, Từ Tử Minh biết rõ, Trần Thương cũng không phải là khách sáo, mà là thật đọc qua các đề tài của mình, bằng không sẽ không nói mấy thứ này.
Mã Nguyệt Huy khụ khụ một tiếng:
- Tiểu Trần, làm người có thể khách sáo, thế nhưng không thể nói lời nói dối!
Từ Tử Minh lần này nắm chặt nắm đấm!
Quyết định để Mã Nguyệt Huy “Vui vẻ"!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!