Nghe được kiểu nói mây trôi nước chảy này của Trần Thương, hai người bất đắc dĩ dựng thẳng ngón cái lên!
- Đại thần, anh quá trâu bò, loại phẫu thuật cấp bốn này anh cũng có thể làm!
Trương Viễn rèn luyện ở trung tâm cấp cứu mấy năm này, thật ra thu hoạch rất lớn, đối với một chút phẫu thuật phổ biến đã có thể tự mình ứng đối.
Thế nhưng tính chuyên nghiệp của tách hai lá van hẹp bằng bóng qua da quá lớn, mà lại là mở ra phẫu thuật tim, thuộc về một loại phẫu thuật cấp bốn của ngoại khoa tim, tương đối khó khăn, vì lẽ đó không biết cũng là bình thường.
Trong lúc nhất thời, hai người cũng là nhiều hơn mấy phần chờ mong.
Trần Thương bất đắc dĩ thở dài, nhớ ngày đó ở Tỉnh Nhị Viện, cũng là một đống người tranh nhau đòi theo mình phẫu thuật.
Mặc dù ... Hình như những chủ nhiệm kia tới làm thật ra cũng không kém thực tập sinh bao nhiêu đâu?
Cũng chính là nhìn một chút, ánh mắt trợ công một cái, cả phụ trợ đều không làm!
Trần Thương nghĩ đến cô Mạnh, nghĩ đến chủ nhiệm Hạ, lại nghĩ đến chủ nhiệm Đào Mật Đào, tỉ mỉ nghĩ lại, hình như đều là dư thừa, tới nhìn trực tiếp hiện trường, rất ít sờ vào ...
Nghĩ như vậy, hình như không có gì sai biệt.
Làm xong trợ thủ phẫu thuật, Trần Thương gấp trở về đến phòng cấp cứu.
Lúc này, đứa bé dưới tác dụng các loại Natri Nitroprusiat và nhiều loại thuốc, công năng trái tim cũng dần dần khôi phục một chút, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Trần Thương đang chờ đợi kết quả kiểm tra kiểm nghiệm đi ra, mới có thể chế định phương án phẫu thuật cụ thể.
Chuẩn bị trước phẫu thuat cung là mot vong không thể thiếu trong phẫu thuật.
Đối với loại hở van tim 2 lá này hơn nữa cùng với người bệnh phát tác cấp tính, Trần Thương quả thực hơi đau đầu.
Bởi vì nếu như công năng trái tim của người bệnh vô cùng kém, gây tê là một chuyện rất nguy hiểm.
Nếu như không thể trước phẫu thuật chuẩn bị xong tất cả, một khi phẫu thuật gây tê, người bệnh có thể sẽ lại lần nữa trực tiếp phát tác bệnh tim!
Đến lúc đó cùng với xảy ra suy tim, xác suất phẫu thuật thành công cơ bản là không!
Vì lẽ đó, trước đó, Trần Thương chắc chắn phải đảm bảo các hạng thể chất sinh mệnh và chỉ tiêu của đứa trẻ được khôi phục bình thường.
Sau khi đứa trẻ tỉnh lại, một mặt mê mang nhìn Trần Thương:
- Cháu ... Cháu đang ở đâu?
Trong giọng nói của đứa trẻ nồng đậm tiếng địa phương, Trần Thương nhìn bé trai hơi bứt rứt bất an, an ủi:
- Không cần lo lắng, cháu ở bệnh viện.
Nghe thấy lời Trần Thương nói, bé trai lập tức sửng sốt một chút, có loại cảm giác thất kinh!
Cậu bé nhìn thoáng qua Trần Thương:
- Cháu ... Sao chạy lại tới bệnh viện? Cha mẹ cháu đâu?
Nói xong nói xong, nước mắt đứa bé không ngừng chảy xuống, nhìn cái ống trên người, khóc càng hăng.
Y tá Dương Khiết bên cạnh vội vàng gọi đi lên:
- Được rồi, không khóc không khóc, cháu bị bệnh rồi, không có chuyện gì! Một chút nữa là ổn rồi.
Thế nhưng, mặc cho Dương Khiết trấn an như thế nào, bé trai vẫn khóc rất
lớn!
Ngược lại là hơi dấu hiệu càng khóc càng hăng!
Trần Thương bất đắc dĩ nói:
- Cha mẹ cháu cực kỳ lo lắng cháu, ở ngoài cửa chờ cháu đấy.
Nghe thấy Trần Thương lời nói, bé trai ngẩn người, nước mắt cũng lập tức ngừng lại.
Họ ... Không có đi?
Đứa bé trai sững sờ.
Mắt trừng to nhìn chẳm chằm Trần Thương: