Trương Viễn do dự một lát:
- Anh ta thật trâu bò!
Dương Tuệ đờ đẫn gật đầu:
- Cũng rất đẹp trai!
Trương Viễn sững sờ:
- Đẹp trai có tác dụng gì?
Dương Tuệ nhìn thoáng qua con số ổn định bên trên điện tâm đồ, lúng ta lúng túng tự nói:
Đẹp trai có thể thêm điểm cho trâu bò!
Tài xế Nhạc nổ máy xe, tiêu sái rời đi!
Trần Thương nhìn cái này xe cứu loại B này, công nghệ 5G cao bao trùm kỹ thuật, thủ đoạn điều khiển siêu âm từ xa ... Kỹ thuật vững chắc ngoài viện của nhân viên tuyến một, bất đắc dĩ xúc động một tiếng!
Thành phố lớn chính là không giống nhau!
Lúc nào có thể chuyển kỹ thuật như vậy về tới Đông Dương, xây dựng một mạng lưới cấp cứu bao trùm toàn bộ thành phố An Dương!
Trần Thương nghĩ rất xa, thậm chí nghĩ đến có một ngày công trình cấp cứu phủ kín toàn quốc, chế tạo thành một cái mạng lưới cứu viện khẩn cấp số một toàn thế giới, lợi từ xa!
Ngẫm lại đều cảm thấy hơi kích động!
Xe cấp cứu lái ra, Trương Viễn bỗng nhiên nhìn thoáng qua Trần Thương nguyên chỗ nhìn chính mình.
Bỗng nhiên nói:
- Dương Tuệ, có phải anh ta vừa rồi khen ngợi chúng ta hay không?
Dương Tuệ sững sờ:
- Khen tôi, nói tôi cực kỳ ưu tú!
Trương Viễn liếc mắt:
- Rõ ràng là khen tôi!
Dương Tuệ:
- Anh đã già đầu như vậy rồi mà còn tranh với phụ nữ như tôi, biến thái!
- Cô nhìn người ta một chút, mười bước cứu một người, xong chuyện phủi áo đi, cô và tôi tranh công lao làm gì ...
- Đúng rồi, anh ghi nhớ lời nói vừa rồi của anh ta chưa? Tôi nghe được một câu cuối cùng, mấu câu phía trước đều quên rồi!
Dương Tuệ nhìn thoáng qua Trương Viễn.
...
Sau khi Trần Thương xuống xe, mọi người thấy xe cấp cứu rời đi, cũng đều tản
đi
Mà bên này, lúc Trần Thương đang muốn rời đi bỗng nhiên nghe thấy một giọng nam vang lên.
- Trần Thương!
Trần Thương quay người, lập tức nhìn thấy cảnh sát kia hơn ba mươi tuổi nhìn chính mình, lập tức mới phản ứng mình quên lấy lại đồ!
- Ngại quá, có chút thất thần, quên mất!
Trần Thương tranh thủ thời gian nhận túi xách và vali hành lý, nói một tiếng cảm ơn.
Cảnh sát kia cũng là cười nói:
- Không cần khách khí! Tôi cũng phải cám ơn cậu.
Trần Thương gật đầu, hỏi thăm một chút rồi đứng dậy rời đi.
Đi qua một phen giày vò như thế, thời gian đã không còn sớm, đến mười một giờ rưỡi.
Trần Thương đoán hiện tại đi khoa y tế bệnh viện cũng đã tan việc, buổi trưa nghỉ ngơi một chút, buổi chiều rồi nói sau.
Mà bên này, Dư Dũng Cương liên hệ phòng phẫu thuật, làm tốt các công tác chuẩn bị tiếp nhận bệnh người bệnh, sau đó lập tức nhớ tới một chuyện!