Ngủ một giấc đến trưa, sau khi tỉnh lại, khẩu vị của mọi người trở lại bình thường.
Mẹ Trần Thương nấu cháo, sền sệt, lại làm mấy món chay thanh đạm, không nhiều dầu, ăn lúc này rất vừa.
Khi ở nhà Trần Thương cảm giác rất hạnh phúc!
Đó chính là cơm rất ngon!
Cho đến bây giờ, Trần Thương chưa bao giờ lo lắng cơm ăn không ngon, ông của lão Trần không truyền giả phả lại, nhưng mà lại truyền lại công thức nấu ăn.
Công thức nấu ăn này khi tới tay Trần Đại Hải cũng không ôm chí lớn sẽ được phát triển, sau khi Dương Giai Tuệ vào nghề lại có thiên phú.
Cho dù là cha Trần Đại Hải, hay là mẹ Dương Giai Tuệ, với bản lãnh nấu cơm của họ thì mở một quán ăn nhỏ cũng không khó!
Nhưng mà, Trần Thương cũng không nỡ để cha mẹ ra ngoài chịu dày vò.
Họ chăm sóc mình tốt là được.
Chuyện kiếm tiền này ... Có mình và Trần lạc là đủ rồi.
Kế hoạch của Trần Đại Hải rất tốt, đợi đến sang năm, sẽ đưa Dương Giai Tuệ đi chơi khắp nơi, cũng không uổng công tới cuộc đời này một chuyến.
Hơn nửa đời người khổ cực vất vả, cuối cùng cũng có thể yên lặng để hưởng thụ hạnh phúc.
Đợi sau khi Duyệt Duyệt sinh con, Dương Giai Tuệ phải trông đứa bé thật kỹ.
Lúc ăn cơm trưa, nói đến chuyện đứa trẻ.
Ký Như Vân đột nhiên cười nói:
Duyet Duyet a, con noi xem con an com mẹ Trần Thương làm, mẹ sợ sau này mẹ không phục vụ được con nha!
Tần Duyệt vừa nghe, lập tức cười hì hì nói:
- Mẹ, không có chuyện gì!
Ký Như Vân vừa nghe, dù sao cũng là con gái ruột, thật không tệ!
Đáng tiếc, Tần Duyệt tiếp tục nói:
Lương về hưu của mẹ cao, mẹ đua tien cho con, con nho mẹ của Trần Thương làm đồ ăn ngon, mẹ tới nhà chúng con ăn uống miễn phí, con cũng sẽ không chê mẹ!
Lời đùa giỡn của Tần Duyệt lập tức chọc cười mọi người!
Tần Hiếu Uyên cười toe toét!
Ký Như Vân im lặng, con bé chết tiệt!
Dương Giai Tuệ cũng không ngại phiền khi nấu cơm, đi theo Trần Đại Hải cả đời, cái khác không học, nhưng lại học được tài nấu nướng, có thể chăm sóc con dâu một chút bà cũng rất vui vẻ!
Đều nói không dễ sống chung với mẹ chồng, Dương Giai Tuệ cũng không muốn tạp phiền toái cho con trai, bà cố gắng giúp mình tốt lên.
Lúc ăn cơm trưa, đoàn người đột nhiên nói có muốn tìm một ngày tốt để kết hôn không.
Nói đến chuyện này, lại nhắc tới trong một thôn ở thành phố Tấn Dương có một "Lão thần tiên" chuyên coi quẻ.
Họ ăn nhịp với nhau lái xe chuẩn bị đi xem một chút!
Dù sao chuyện hôn nhân đại sự, có một ngày tốt lành là cực tốt.
Nghĩ tới nghĩ lui, cả nhà cùng lên đường.
Khi đến nơi là khoảng một giờ sau, từ phía nam thành phố Tấn Dương lái đến phía bắc.
Đến một thôn trong núi.