Thật ra chính bản thân anh cũng không biết đây là cảm giác mà anh mang lại cho Tần Duyệt.
Tính cách của một người thực sự là thương hiệu của người đó.
Khi tiếp xúc với mọi người, lời nói, việc làm, cách nói chuyện và phong cách làm việc của anh thực sự có thể tiết lộ tính cách bản thân.
Mà Trần Thương mại lại cho người khác cảm giác là tích cực, thực tế và đáng
tin.
Anh luôn có ba đặc điểm này.
Về đến nhà đã bảy giờ, Tần Duyệt ngủ quên trên đường lúc nào không biết, Tần Hiếu Uyên cũng đang ngáp ngắn ngáp dài.
Cho nên Trần Đại Hải lái xe con tốc độ chầm chậm và ổn định lại.
Đến nhà thì trời đã tờ mờ sáng.
Tần Duyệt bị Trần Thương đánh thức, phát hiện mình ôm, ngủ gối đầu lên cánh tay anh rất yên ổn.
Sau khi tỉnh lại, không nhịn được đau lòng chạm nhẹ vào tay anh:
- Anh không buồn ngủ à? Em gối đầu lên tay anh sẽ không bị tê chứ?
Trần Thương nở nụ cười:
- Không sao đâu!
Ông Tần và Trần Đại Hải đã xuống xe.
Tần Duyệt cười nói nhỏ vào tai anh:
- Vậy sau này khi ngủ sẽ lấy cánh tay anh làm gối đầu! Rất thoải mái, nhất là phần bắp tay này mềm mại vừa phải.
Anh không khỏi nở nụ cười, chỉ vào ống tay áo trêu trọc:
- Vậy lúc em ngủ đừng chảy nước miếng được không.
Cô nghe xong không khỏi đỏ mặt liếc thấy có vết ướt trên tay áo anh!
- Không phải em chảy nước nhé!
- Đấy là do xe bị va chạm bị rung động nên rơi ra thôi!
Trần Thương không nhịn được bật cười:
- Hahaha ... Đương nhiên là vậy rồi!
Ngồi trên xe khiến Tần Duyệt không còn muốn nghĩ tới điều gì nữa, cùng tận hưởng khoảng thời gian nồng ấm của cả hai, lúc này ánh nắng ban mai vừa chiếu qua kính rọi lên khuôn mặt hai người họ.
Cô đột nhiên cảm thấy giờ phút này thật ấm áp, hạnh phúc!
Em mong chờ ngày mình sống chung!
Mỗi sáng thức dậy, ánh nắng và anh ở bên cạnh em, cảm giác êm đềm thật đẹp biết bao!
Nghĩ đến đây, mắt chớp mạnh, khẽ nhếch môi, quay sang cướp nụ hôn của Trần Thương!
Lúc này, anh đột nhiên xoay qua!
Thoáng chốc, cả hai ... Gặp nhau!
Ánh mắt của hai người khẽ va chạm.
Vẻ trêu ngươi trong mắt anh, có nhẹ nhàng, cương nghị và vững chãi ...
Ánh mắt cô kinh ngạc pha lẫn thẹn thùng, sau đó dần dần trở nên ấm áp khao khát.
Ai đó hôn xong đã muốn nhắm mắt lại.
Ánh mắt cả hai lặng lẽ nhìn nhau, trong đó tràn ngập hạnh phúc và ấm áp.
Không ai muốn ngừng lại!
- Trần Thương ăn cơm thôi, làm gì trong xe vậy? Ăn nhanh còn nghỉ ngơi nữa chứ!
Dương Giai Tuệ đi ra thúc giục.
Hai người không đành lòng tách nhau ra!
Tần Duyệt chu cái miệng nhỏ nhắn:
- Ai cho anh hôn em!
Trần Thương trợn to hai mắt:
- Chị hai à, đây là do chị động thủ trước ... Anh đây bản thân chỉ tự vệ mà thôi!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!