Trần Thương thở dài, chờ Lý Đan uống nước vào, lập tức qua vài giây đồng hồ, trực tiếp phun ra ngoài!
Trần Thương vui mừng!
Đây là chuyện tốt.
Một ngụm nôn không ít!
May mà uống vào không bao lâu, bằng không thần tiên tới cũng bó tay.
Trần Thương vội vàng nói với viện trưởng Tần:
- Chú, giúp cháu pha chút nước muối.
Tần Hiếu Uyên gật đầu, lập tức chuẩn bị.
Bên này, Trần Thương tiếp lấy dùng đũa kích thích bộ phận yết hầu, trợ giúp Lý Đan nôn mửa, nhiều lần nhiều lần, cho đến nôn ra chất lỏng không có vị thuốc trừ sâu DDVP mới thôi.
Tới tới lui lui, bốn năm lần!
Trần Thương vội vàng đưa nước muối cho Lý Đan uống vào.
Vốn là ra mồ hôi lượng lớn, ngay sau đó lại có nôn mửa, vào giờ phút này, chắc chắn phải bổ sung chất điện giải.
Mà trong nhà cái gì cũng không có, cũng chỉ có nước muối dùng tốt một chút!
Qua mấy phút, trạng thái Lý Đan bên này đã tạm ổn, Trần Thương vội vàng
nói.
- Đi! Đưa đi bệnh viện!
Xe rất nhanh lái đến, sức lực Trần Thương rất lớn, trực tiếp ôm Lý Đan lên, chạy ra xe ngoài sân, mà Tần Duyệt từ đầu đến cuối theo sát phía sau.
Mà bên này, Tần Hiếu Uyên do dự một chút xong cũng đi theo lên xe!
Bởi vì là xe tải, chỗ ngồi cũng nhiều.
Mẹ Vương Phàm không để ý tới cái khác, trực tiếp chạy vào nhà, lấy ra một cái sổ tiết kiệm, sau đó cũng chạy ra xe!
Trần Đại Hải gọi Ký Như Vân cùng nhau về nhà!
Người đi phòng trống!
Toàn bộ nhà Vương Phàm giăng đèn kết hoa, chỉ có một mình cậu ta thất lạc ngồi ở trong sân.
Hai mắt vô thần!
Cậu ta không bằng Lý Đan, Lý Đan dám uống độc dược, Vương Phàm cậu ta không dám!
Đừng tưởng rằng tự sát rất đơn giản, chín mươi phần trăm người đều làm không được, người có thể làm được, cũng có 80% là có bệnh trầm cảm hoặc là xúc động, mà 90% sau tự sát, cảm giác được thống khổ của cái chết, bắt đầu hối hận
Vào giờ phút này, đã rạng sáng 1 giờ.
Đường trên núi một mảnh đen kịt, một chiếc xe cũng không có.
Trạng thái Lý Đan càng ngày càng kém, cho dù là đi qua thúc giục nôn đã nôn rất nhiều thuốc trừ sâu DDVP ra.
Bên này Lý Đan hít sâu một hơi:
Trần Thương ...
Trần Thương nhìn Lý Đan nói chuyện, lập tức hỏi:
- Thế nào?
Lý Đan thở dốc một hơi:
- Tôi ... Tôi thật ra không muốn chết ...
Nói xong nói xong, nước mắt trực tiếp chảy xuống.
Mẹ Vương Phàm bên cạnh trực tiếp khóc lên.
- Đan Đan, không có chuyện gì, con sẽ không chết! Chúng ta chắc chắn có thể cứu con, bao nhiêu tiền cũng cứu con, mẹ đảm bảo!
Lý Đan sống mũi chua chua, vừa cười vừa khóc ...
- Mẹ ... Con ... Con quá xúc động, chẳng qua là con muốn cái nhà này tốt ...
- Con sợ Vương Phàm lại đánh bạc ...
- Anh ấy đánh con, con thật ra không tức giận, con chỉ là không muốn anh ấy đánh bạc ... Con muốn cùng anh ấy sinh con sớm một chút ... Mua nhà ở ...
Một câu nói làm người nhà Vương Phàm khóc ròng ròng.
Cả Tần Duyệt cũng không nhịn được mềm lòng.
Đến khoa cấp cứu bệnh viện nhân dân thành phố Tấn Dương, Trần Thương vội vàng ôm Lý Đan chạy thẳng đến khoa cấp cứu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!