Đoạn đường này cũng rất quen thuộc.
Mà bên này, người một nhà Trần Đại Hải cũng giống vậy, buổi sáng hơn tám giờ Trần Đại Hải trong nhà chuẩn bị đồ ăn.
Trần Thương thì là thật sớm lái xe đi thành phố Tấn Dương đón gia đình Tần Hiếu Uyên.
Dù sao từ thành phố Tấn Dương đến thôn Nam Sơn còn phải đi xe hơn nữa giờ, ông Tần thật không chắc chắn biết đường.
Ước chừng 8:30, hai chiếc xe gặp mặt ở phía dưới đường cao tốc!
- Cha ơi, dừng xe!
Tần Hiếu Uyên sững sờ:
- Dừng xe làm gì? Trực tiếp đi là được rồi?
Sau khi ông Tần dừng xe, Tần Duyệt ôm túi xách nhỏ của mình vui vẻ bừng bừng chạy qua bên Trần Thương.
Một ngày không gặp như là ba năm!
Cái này đều cách một năm!
Tần Duyệt nhớ nhà Trần bảo bối, nhớ cực kỳ nha!
Trần Thương nhìn thấy Tần Duyệt chạy về phía mình, dứt khoát xuống xe.
Tần Duyệt thấy Trần Thương xuống, chạy càng vui vẻ hơn, trực tiếp chạy tới nhảy vào trong ngực Trần Thương!
Trần Thương xấu hổ cười một tiếng, bế Tần Duyệt đang mặc áo lông vũ màu trắng lên quay một vòng!
Tần Duyệt bắt đầu cười ha ha!
Trần bảo bối! Em nhớ anh sắp chết rồi!
Tần Duyệt nũng nịu nói.
Còn chưa nói xong, thì Trần Thương đã hôn lên mặt một cái!
Ông Tần ngồi trên xe thấy vậy thì tức giận ấn còi nhiều lần!
Nha đầu này, quả nhiên đã coi nơi này là nhà!
Mà Ký Như Vân ngồi ở tay lái phụ nhìn thấy Tần Duyệt và Trần Thương như vậy, trong lòng vui vẻ cực kỳ!
Quay người cũng hôn ông Tần một cái!
- Tốt bao nhiêu, em nhìn Duyệt Duyệt, giống như thấy được chúng mình lúc còn tre!
Ông Tần bị hôn một cái, cũng sửng sốt một chút, sau khi sững sờ, bất đắc dĩ cười nói:
- Đúng vậy, lúc em còn trẻ, cũng xinh đẹp như nha đầu này!
- Nha đầu này, bồi thường tiền hàng ... Quá làm cho lão phu thất vọng!
Ký Như Vân thì là thở dài:
- Đáng tiếc là ... Anh không được đẹp trai như Trần Thương người ta! Nhìn vào cảm giác không mạnh!
Một câu làm cho ông Tần vô cùng tức giận.
- Ai ... Hai người các em, chắc chắn phải làm anh tức chết mới được hả ?!
Ký Như Vân cười nói:
- Nói đùa, khi đó anh cũng hơi đẹp trai! Không đúng, bây giờ anh cũng đẹp trai, mà lại là càng ngày càng nam tính hơn!
Tần Duyệt không ở đây, lời hai người rất là buồn nôn.
Ông Tần nghe xong, trong lòng lập tức bắt đầu đắc ý.
Bên này Tần Duyệt vui vẻ theo Trần Thương vào trong xe, chạy vào tay lái phụ:
- Trần bảo bối, lái xe, dẫn đường.
Trần Thương:
- Xin tuân lệnh! Đại tiểu thư ngồi vững vàng!
Tần Duyệt cho gọi điện thoại Ký Như Vân:
- Mẹ, hai người đi theo chúng con là được rồi, chúng con ở phía trước dẫn đường!
Ông Tần sững sờ, nói thầm một tiếng:
- Nha đầu này, nhìn thấy Trần Thương thì không còn biết cha mẹ gì nữa!
Nhìn Panamera phát động, cũng đi theo.
Chạy tại vòng quanh nui đường lớn bên trên, nhìn trên nui y nguyên trở mình xanh biếc tùng bách, Ký Như Vân bất đắc dĩ nói:
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!