- Tiểu Trần, các vị, tôi không làm phiền nữa, mọi người ăn ngon miệng!
- Tiểu Trần, không vội về An Dương chứ?
Trần Thương gật đầu:
- Dạ, cháu ở lại mấy ngày.
Trần Quốc Hoa cười một tiếng:
Ngày khác đến nhà chú ngồi một chút, chú gửi địa chỉ qua điện thoại cho cháu.
Nói xong đứng dậy rời đi.
Để lại mọi người trợn to mắt nhìn Trần Thương.
Tràn đầy khiếp sợ!
Bữa cơm hôm nay, mọi người ăn vào trong miệng nhưng mùi vị lại không giống nhau.
Có vui vẻ, ăn ngon.
Có hâm mộ, giống như ăn chanh vậy ... chua.
Có người có suy nghĩ, ăn không biết mùi vị gì ...
Rất lâu sau đó!
Đào Hải Hoa bỗng nói:
- Cái này, Đại Hải à, năm nay Trần Thương phải bận rộn làm việc để mua nhà, nếu không ... tôi với anh cả góp trước một chút, anh cứ cầm lấy sử dụng trước nhé?
- Hiện tại Tiểu Trạch và Đóa Đóa chưa cần dùng tới, tuy rằng trong nhà không quá dư giả gì, nhưng đỡ được phần nào hay phần đó, đúng không Kiến Sơn!
Trần Kiến Sơn không khỏi mỉm cười lắc đầu.
Trần Trạch lúng túng cười xấu hổ.
Tuy nhiên, một số chị gái cùng anh rể khác cũng đồng tình:
- Đúng đó!
- Trần Thương cũng đang kiếm thêm, nếu không mọi người gom góp một chút cùng đi mua nhà trước ở An Dương, phải không?
- Chị nói phải! Tuy tôi không có nhiều, nhưng ... Đều là người một nhà, có bao nhiêu sẽ giúp bấy nhiêu!
Nghe thấy tất cả mọi người nói như vậy, Trần Đại Hải và Dương Giai Tuệ làm sao có thể không hiểu?
Trên thực tế, trong lòng anh rất rõ ràng!