Mấy chị em gái cũng là tò mò hỏi:
- Trong nhà cô gái này là làm cái gì?
Trần Đại Hải cũng không có nói thẳng, mà là nói câu:
- Một người là bác sĩ, một người là công vụ viên.
Chỉ là cái này, cũng là rước lấy một trận ao ước!
- Lễ hỏi bao nhiêu tiền?
Mọi người hỏi một chủ đề cảm thấy hết sức hứng thú:
- Liền không cần nhà ở?
Trần Đại Hải sững sờ, ăn ngay nói thật:
- Lễ hỏi không có nhiều, gia đình có ý là làm dáng một chút là được rồi, còn không phải đều cho con cái sao! Em nghĩ là bao một cái 16 vạn tám, đẹp mắt một chút!
- Nhà ở ... Nhà ở cũng không nói, cũng không có trực tiếp đòi.
Hoàn toàn chính xác, Tần Hiếu Uyên thật sự không nói chuyện nhà cửa, ngược lại là nói muốn mua cho Trần Thương và Tần Duyệt một căn nhà ở thủ đô!
Loại chuyện này, Trần Đại Hải tự nhiên cũng sẽ không nói.
Mọi người nghe xong, lập tức hơi giật mình.
Không cần nhà ở?
- Đại Hải, anh cho em biết, đây là chưa đến lúc, em xem đi, ngày mai tới sẽ đòi nhà ở!
- Đúng vậy! Xã hội này rất hiện thực!
Trần Kiến Sơn lại là rất vui, nhìn thấy con cháu trong nhà đều tiền đồ, làm anh cả cũng rất vui vẻ.
Vấn đề nhà ở ... Chính mình có thể giúp một chút là một chút đi, ngày mai đi rồi nói.
Mọi người hàn huyên một phen sau đó chuẩn bị đi tiệm cơm ăn cơm.
Trần Kiến Sơn tìm cái quay người:
- Đại Hải, Trần Thương kết hôn này ... Đủ dùng không?
Vợ ông đã sớm đi theo ở bên cạnh, nhìn chằm chẳm Trần Kiến Sơn, mắt tràn đầy kiêng kị.
- Đúng rồi, Kiến Sơn, không phải ngày mai anh phải đi gặp lãnh đạo cục xây dựng ngồi một chút à? Đã hẹn xong rồi!
Trần Kiến Sơn sững sờ:
- Cái này quan trọng! Cái đó ... Tôi chào hỏi rồi nói sau.
Vợ ông nghe xong, lập tức bất đắc dĩ nói câu:
- Gia đình lãnh đạo có thể chờ ông? Hay là ... Đại Hải, ngày kia em cho anh em qua đi, chuyện bên này cũng nhiều.
Trần Đại Hải nghe xong, xấu hổ cười nói:
- Anh, anh có chuyện anh thì xử lí đi, cũng không có gì.
Mặt Trần Kiến Sơn đen lại:
- Không có chuyện gì! Chuyện này là hôn nhân đại sự của Trần Thương, anh làm sao cũng phải chống đỡ giữ thể diện cho Trần Thương chứ, không thể để cho người ta xem thường Trần gia chúng ta.
Đung rồi? Anh đi chuẩn bị cho em chut? Con cai ket hon đay, chỗ dùng tien cũng nhiều ...
Đang lúc nói chuyện, Trần Kiến Sơn muốn vào phòng ngủ lấy tiền.
Trần Đại Hải vội vàng ngăn lại:
Anh, that su khong phải van đe tien, hiện tại tieu Trần thật có thể kiếm được, cái xe kia là tiểu Trần mua cho em!
Lời này mới ra, Trần Kiến Sơn đều sững sờ:
- Cái Prado kia?
Trần Đại Hải gật đầu!
Trần Kiến Sơn lập tức hơi tức giận, đóng cửa lại thấp giọng khiển trách:
Trần Đại Hải, em cái này ... Làm sao không hiểu chuyện như thế chứ, mua xe đắt như vậy làm gì? Một lão nông dân như em lái xe bảy tám chục vạn? Anh là còn là Santana đây!
- Em nào có mặt lớn như thế chứ?
Bị Trần Kiến Sơn mắng, Trần Đại Hải cũng không giận:
- Anh ... Ai nha, cái kia không phải em!
Trần Kiến Sơn mặt đen lại:
- Trần Thương sắp kết hôn rồi, lễ hỏi có thể không cho? Hôn lễ không làm? Nhà ở không mua? Đều là chỗ tiêu tiền, em mua cái đồ chơi bồi thường tiền, mẹ nó ... Thật muốn ...