Trần Thương đột nhiên trở nên tò mò.
Anh cảm thấy rằng mình nên về nhà và nghiên cứu một chút!
Những lợi ích là gì?
Bất lợi là gì?
Vừa ra ngoài, Trần Thương đã nghe thấy có người la hét bên ngoài.
- Thứ các người bán ở khoa cấp cứu đều là thuốc giả và đều có tác dụng phụ!
Thật là ức hiếp dân thường chúng tôi mà!
Trần Thương khẽ biến sắc, không quan tâm đến việc "chơi đùa" với bản thân, vội vàng đi ra ngoài.
Anh thấy nơi La Châu đang giải thích cho người bệnh.
Trần Thương vội vã chạy tới!
Nhìn thấy người bệnh là một người đàn ông trung niên, tay cầm hộp thuốc nhìn chẳm chẳm La Châu, vẻ mặt hơi dữ tợn!
Trần Thương vội hỏi:
- Làm sao vậy?
Người no liec nhìn Tran Thương, nhanh chong hỏi:
- Vị bác sĩ này! Anh phân xử cho tôi đi, đúng rồi, chủ nhiệm của các người đâu, tôi muốn khiếu nại với ông ta!
Trần Thương nhẹ nói.
- Tôi là chủ nhiệm đây, hãy nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra.
Người đàn ông nghe xong thì vội gật đầu:
Là thế nay, bố toi nam nay đa 70 tuổi, mac benh tim mạch vanh và nhồi máu não, họ lại kê đơn thuốc này cho chúng tôi!
- Kết quả là sau khi tôi đem thuốc về cho ông ấy uống, bệnh viêm dạ dày lại tái phát, hiện tại ông ấy cảm thấy cả người đều khó chịu. Khi đó tôi đã nói với anh rằng bố tôi bị bệnh dạ dày rồi, anh còn kê cho tôi uống thuốc này!
Trần Thương cầm hộp thuốc lên xem, thuốc viên Aspirin bao tan trong ruột, thuốc này là viên nen bao tan trong ruột!
Làm sao lại có hại cho dạ dày?
Trần Thương cau mày!
Hơn nữa, nhà sản xuất thuốc này là nhà sản xuất lâu đời, giá cả rất rẻ, vài xu một viên, La Châu chắc chắn không phải là lấy hoa hồng!
Như vậy, nếu như vậy ...
Đầu óc Trần Thương quay cuồng, đột nhiên nghĩ tới một khả năng!
Trần Thương cũng sửng sốt trước tốc độ phản ứng của mình.
Tôi ...
Tôi thực sự nhanh hơn!
Cấu tứ nhanh nhẹn?
Phản ứng nhanh hơn và tốc độ suy nghĩ cũng nhanh hơn rất nhiều ...
Trần Thương vui mừng khôn xiết!
Người nhanh nhạy vừa rồi là Trần mỗ tôi đây!
Trần Thương không ngờ rằng tốc độ phản ứng và tốc độ suy nghĩ giống nhau, và tốc đọ mà anh nghĩ về mọi thứ cũng nhanh hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, Trần Thương ngẩng đầu hỏi:
- Anh sử dụng thuốc này như thế nào?
Người đàn ông không có vẻ gì là muốn làm khó dễ mọi chuyện, có thể là do ông ta thực sự lo lắng cho cha mình!
- Là như này, bác sĩ La yêu cầu chúng tôi uống thuốc này khi bụng đói, nhưng bố tôi bị bệnh dạ dày, chúng tôi không dám để ông uống thuốc khi bụng đói. Mà ông ấy còn bị nhồi máu não, bác sĩ lại dặn chúng tôi nên uống thuốc này hàng ngày.
- Không nhịn được nen hỏi một nguời hang xóm bên cạnh, anh ta đọc nhiều sách y học nên hiểu biết nhiều, họ nói Aspirin này làm đau dạ dày, bảo chúng tôi nên uống sau bữa ăn. Mẹ tôi cũng cẩn thận lắm, mỗi lần ăn sáng, tôi lại đưa thuốc cho bố nhưng ... bụng vẫn cồn cào khó chịu, vì tác dụng phụ của ông rất nặng nên kê đơn thuốc này, không đổi thuốc được!
Lời người này nói cũng có lý và có chứng. Nhưng Trần Thương và La Châu nhìn nhau rồi bất lực.
Trần Thương giờ đã hiểu vấn đề nằm ở đâu!
Anh nhìn người đàn ông và nói một cách bất lực:
- Mọi người thật là quá hồ đồ, bác sĩ đã nói uống thuốc khi đói bụng thì tức là có nguyên do cả.