Đang nói chuyện, anh nhét vào tay Tần Nguyệt một ly trà sữa nồng ấm:
- Nói đi, tin vui gì?
Đôi mắt cười của cô nheo lại:
- Chúng ta có thể tiết kiệm tiền thuê nhà!
Anh kinh ngạc:
- Ý em là? Bố mẹ đã đồng ý hai chúng ta sống chung?
Tần Duyệt cười gật đầu:
- Không chỉ có cái này!
Trần Thương đột nhiên tò mò:
- Còn có nữa à?
Cô nhón chân, kề bên tai anh nói nhỏ:
- Ba mẹ muốn mua nhà cho chúng ta ở trong thành phố!
Ngay khi những lời này nói, anh lập tức sững sờ!
- Thật à?
Tần Duyệt vui vẻ nghịch tuyết trên đường:
- Đương nhiên là thật!
- Tối qua đi ngủ trễ, bước qua phòng khách lén nghe thấy ba mẹ thì thầm, cẩn thận nghe ngóng, lúc ba mẹ đang tính toán tiền ... Em nghe ba nói mua một căn nhỏ cho hai đứa ở thành phố!
Trần Thương ngẩn người trong giây lát.
Mình ...
Không phải mình làm mắt mặt, thay thế tư tưởng của bố vợ à?
Tại sao ...
Sao lại vô tình trở thanh một nắm cơm mềm rồi?
Nhưng mà, cảm giác này thật thoải mái!
Chỉ hơi xấu hổ chút thôi!
Hắc hắc hắc hắc ...
Chà! Chẳng ý tứ ỳ cả!
...
...
Khám bệnh buổi chiều, Trần Thương do dự hơn nửa ngày cũng không muốn
đi!
Đang nghĩ tìm người qua giữ cửa là được rồi.
Dù sao cả một buổi chiều cũng không có người bệnh, lãng phí thời gian!
Nói cách khác, dù sao bây giờ cũng là dưới một người, trên nhiều người, cử mấy thực tập sinh qua cũng xem như là một việc tốt.
Thế nhưng, còn chưa tới bệnh viện, chủ nhiệm Lưu Ngọc của phòng khám ngoại trú đã đích thân gọi điện đến.
- Alo ... chủ nhiệm Trần, lúc đầu tuần mở cuộc họp, tôi không có sắp xếp, hôm nay tôi đắc biệt nói với phòng đăng ký, sắp xếp thêm người bệnh cho cậu.
Trần Thương nghe xong, nhất thời sửng sốt:
- Đây ... cảm ơn ông, chủ nhiệm Lưu, thực sự làm phiền ông rồi.
Lưu Ngọc mỉm cười:
- Khách sao, khách sáo rồi, cậu bây giờ nói thế nào cũng là chủ nhiệm khoa cấp cứu của chúng ta, không có người bệnh thì sao được.
- Chủ nhiệm Trần, cậu làm việc của cậu đi, tôi cũng không cùng cậu nói chuyện nữa, à đúng rồi ... lúc buổi chiều ra ngoài xem bệnh, cậu hãy dẫn theo vài thực tập sinh để giúp đỡ, tôi sợ cậu một mình bận rộn không qua được.
Lưu Ngọc sắp xếp rất chu toàn, nhìn ra được là một người có lòng!
Cúp điện thoại, Trần Thương không nhịn được cười.
Đối với ân tình bán đứng bản thân này của Lưu Ngọc, nói thật thì vẫn tương đối cảm ơn.
Người ta không cho chính là không cho, mà cho rồi thì thật sự là một ân tình không nhỏ.
Dù sao cái nghề bác sĩ này, danh dự là vô cùng quan trọng, cho dù bạn có bản lĩnh bằng trời đi chăng nữa, mà không có người bệnh, thì vẫn như thường cũng không phát huy được bản lĩnh.
Danh dự này là dựa vào người bệnh truyền miệng, truyền đi.
Lấy một ví dụ, bác sĩ Trần và bác sĩ Lý đều ưu tú như nhau, xác suất chữa trị thành công đều là 70%.
Nhưng mà nếu như bác sĩ Trần một ngày 10 người bệnh, còn bác sĩ Lý lại tới 50 người bệnh.
Chỉ cần thời gian 2 năm, trình độ, thân phận, địa vị, sự ảnh hưởng ... của hai người này, chính là khác nhau một trời một vực.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!