Không biết đó là mùi son môi của cô ấy hay là vị ngọt là tình yêu.
Hoặc có lẽ khi hai người ở chung với nhau vốn sẽ nên như vậy chăng?
Trong cuộc sống có mối tình nghề nghiệp, có lẽ để có thời gian gặp mặt nhau cũng khó, mà xa cách nhau cũng khó không kém.
Trần Thương và Tần Nguyệt ở cùng một khoa, ngày nào cũng gặp nhau, chuyện này khá tốt.
Nhiều bác sĩ tụ tập với nhau không đến ba ngày một tuần trong suốt cả năm, làm việc ca đêm, luân phiên đổi ca ngày thành ca đêm toàn bộ đều ở lại trong bệnh viện ...
Các vòng chuyển này về cơ bản chiếm rất nhiều thời gian.
Điều này vẫn chưa kể đến việc nghiên cứu sâu hơn, về quê, học tập, tham gia các cuộc họp, v.v ... Về cơ bản, thực sự tụ tập thì ít mà xa cách thì nhiều.
Có những vị trí khác như gia đình quân nhân, cảnh sát, v.v.
Có lẽ mỗi nghề nghiệp đều giao cho một sứ mệnh đặc thù riêng, và gia đình tất nhiên phải hi sinh bỏ ra.
Chủ nhật, buổi trưa Trần Thương đưa Tần Nguyệt đi ăn lẩu buffet nóng hổi, sau đó thỏa mãn đi xem phim còn cầm theo hai ly trà sữa, chưa hết được một tình tiết thì Tần Nguyệt đã trực tiếp ngủ thiếp đi.
Trần Thương phủ áo khoác lông lên người cô, nhìn hàng mi dài của cô, anh nở nụ cười.
Sau khi tỉnh dậy, Tần Nguyệt đã sảng khoái và tràn đầy năng lượng hơn, kéo Trần thương đi mua sắm, ăn vặt, đi dạo chợ đêm.
Lúc này, Trần Thương mới phát hiện ra, liên tục ra nước ngoài, đã hơn một tháng rồi cũng chưa dẫn cô đi đâu cả.
Trần Thương đưa Tần Nguyệt về nhà, vẫn còn chưa kịp nghỉ ngơi thì có cuộc gọi đến!
- Chủ nhiệm Trần, anh mau đến bệnh viện gấp, trong phòng cấp cứu có một người bệnh đặc biệt!
Trần Thương nghe thấy giọng nói gấp gáp của Nhạc Nhạc, nhất thời sửng sốt:
- Được, đợi tôi chút, tôi lập tức đến ngày!
Trần Thương cúp máy, chạy về phía bệnh viện.
Chỉ nhìn thấy rất nhiều người đứng ở cổng bệnh viện, sau đó anh vội vàng đi vào bên trong, nhìn thấy Nhạc Nhạc đang đứng đợi, trên tay còn cầm áo blouse trắng của Trần Thương.
Nhìn thấy Trần Thương đến, Nhạc Nhạc vội đưa áo cho anh, cẩn thận nói nhỏ bên tai anh:
Bác sĩ Trần, người bệnh là một minh tinh.
Sau khi Trần Thương nghe xong, anh hơi sửng sốt.
Thảo nào bên ngoài có nhiều người ăn mặc không đúng lắm.
Khi đến phòng cấp cứu, có một vài người đàn ông trung niên đang đứng ngoài cửa, họ nhìn thấy Trần Thương bước vào, hơi do dự.
Nhạc Nhạc nhanh chóng nói:
- Đây là phó chủ nhiệm khoa của phòng cấp cứu, chủ nhiệm Trần.
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm:
- Chủ nhiệm Trần, xin anh thứ lối cho chúng tôi. Tình hình đặc biệt, chúng tôi cũng không muốn gây ra quá phiền toái và rắc rối cho mọi người.
Trần Thương vẫn không nói gì, mà thay vào đó là Nhạc Nhạc nói:
Chủ nhiem Tran, hom nay vien truong Tan va chủ nhiem Lý đi họp rồi, hôm nay trực ban là cô Thạch.
Trần Thương trực tiếp gật đầu đi vào trong phòng cấp cứu, lúc này trước tiên là phải xem tình trạng hiện tại của người bệnh như thế nào đã sau đó hẵng nói tiếp!
Sau khi bước vao, nhìn thấy mot nguoi đan ong đang nam trên giường bệnh, trên người cũng đã gắn máy theo dõi chỉ số, sắc mặt anh ta trắng nhợt, hô hấp khó khăn.
Trần Thương vội hỏi:
- Cô Thạch, tình trạng người này như thế nào?
Thạch Na nhìn thấy Trần Thương đã đến, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Bởi vì bị ho ra máu cho nên được đưa đến bệnh viện. Sau khi nhập viện, anh ấy bắt đầu xuất hiện triệu chứng ngất, kèm theo khó thở, xuất hiện hai cơn co giật trong vòng 10 phút và tự hồi phục. Nhiệt độ cơ thể hiện là 39,2 độ C.
Trần Thương nhìn người đàn ông, nhìn thấy hơi quen mắt ...